Bạch Tịch Nguyệt rõ ràng cảm thấy người đàn ông này không vui nhưng cô thật sự không có cách nào nữa rồi chỗ gần cô nhi viện vốn dĩ rất vắng vẻ lượng xe ra vào còn ít đến đáng sợ vất vả lắm mới đợi được một chiếc xe chẳng ai ngờ lại còn là một tài xế biến thái để cho hắn ta lợi dụng thà cô đến tìm Tô Dật Trần giúp còn hơn.
Mặc dù anh ta có tính khí không tốt con người cũng rất kì quái nhưng so với tên đàn ông thô bỉ này ít ra dáng người anh ta còn rất đẹp cái gọi là thà đắc tội quân tử cũng không đắc tội tiểu nhân giá trị nhan sắc chính là chính nghĩa tên họ Tô này chắc chắn đáng tin hơn tên lái xe thô bỉ kia.
“Đừng mà anh Tô tôi thật sự có chuyện khẩn cấp cầu xin anh hãy giúp tôi một tay với!” Bạch Tịch Nguyệt chắp hai tay vô cùng đáng thương nói.
Nhưng Tô Dật Trần hoàn toàn không hề để ý đến thái độ vẫn cương quyết như cũ hơn nữa còn lạnh lùng: “Đi ra ngoài!”
Bạch Tịch Nguyệt cũng đã nhìn ra Tô Dật Trần thật sự không muốn giúp cô chuyện này nhưng cô vẫn cố mặt dày tâng bốc nói: “Anh Tô tôi biết chúng ta trước kia có những điều không vui vẻ gì bên phía bệnh viện Đông Y thật sự có một bệnh nhân đang đợi tôi trở về đã sắp không kịp nữa rồi. Hôm nay tôi khám bệnh cho anh lại còn giúp anh giữ bí mật làm phiền anh bảo với tài xế lái xe nhanh lên một chút được không tôi tin rằng người tốt giống như anh tương lai sẽ gặp được những điều tốt đẹp.”
Mấy lời khen này mỗi ngày Tô Dật Trần nghe không biết bao nhiêu lần đã sớm nghe đến không chịu nổi rồi nhưng hết lần này tới lần khác nghe từ trong miệng cô nói ra làm cho người ta cảm thấy vừa bực tức vừa buồn cười.
Người tốt sẽ được đền đáp. . . Thì ra nếu anh không đưa cô đến bệnh viện anh chính là một người xấu tương lai sẽ gặp xui xẻo.
Cũng không biết là cô quá ngây thơ hay là bản thân mình quá nhàm chán lại ở nơi này lãng phí nhiều thời gian với cô như vậy.
Tô Dật Trần lạnh lùng đưa môi ra: “Xin lỗi bác sĩ Bạch phải để cho cô thất vọng rồi tôi cũng không phải là người tốt gì xuống xe.”
Hết lần này tới lần khác bị người ta không cho chút mặt mũi nào đuổi đi cái này nếu như đổi thành những người khác có thể đã sớm tức giận hùng hổ xuống xe nhưng mà Bạch Tịch Nguyệt vẫn cứ là ngoại lệ: “Tôi không xuống tôi không xuống!”
Nói xong thì rất nhanh chóng lấy giây an toàn sau lưng cột lên trên người mình dáng vẻ kiên nhẫn nhìn Tô Dật Trần.
Đây cũng coi như là lần đầu tiên Tô Dật Trần thấy người phụ nữ mặt dày như vậy đúng là đã làm mới hoàn toàn độ chịu đựng của anh đưa tay ra muốn cởi dây an toàn trên người cô: “Đây là xe của tôi tôi có quyền định đoạt cô ra ngoài cho tôi!”
Bạch Tịch Nguyệt nhìn thấy anh thật sự nổi giận trong lòng thật ra cũng rất hốt hoảng nhưng vừa nghĩ tới bệnh viện thúc giục mình gấp như vậy cô cũng không quan tâm đến nữa ưỡn ngực nói: “Anh đến đây nếu như anh dám đụng vào người tôi tôi sẽ hét lớn nói anh sàm sỡ!”
Những người đàn ông bình thường gặp phải loại chuyện này nhất định sẽ sợ lùi về phía sau Bạch Tịch Nguyệt cũng đoán rằng Tô Dật Trần sẽ không dám làm gì nữa ai nói rằng phụ nữ trời sinh đã có ưu thế chứ.
Quả nhiên Tô Dật Trần theo bản năng dừng lại động tác nhìn vào áo sơ mi trắng tinh của cô bộ ngực đầy đặn và khêu gợi đôi mắt màu đen lóe ra một tia lạnh lùng. Trong đời anh đây là lần đầu tiên bị uy hiếp kiểu này nếu cứ như thế mà thỏa hiệp vậy chẳng phải là làm anh mất mặt sao?
Đúng lúc Bạch Tịch Nguyệt nhận thấy “gian kế” của mình được như ý định mở miệng uy hiếp anh bảo với tài xế lái xe đột nhiên ngực đang giơ cao lại trầm xuống vừa quyến rũ lại vừa xấu xa. Giọng nói cũng theo đó vang lên thì thầm bên tai: “Tôi sàm sỡ cô đấy thì sao?”
Lúc này đầu óc của Bạch Tịch Nguyệt cũng trở nên trống rỗng thậm chí còn quên cả hét lên thật to chỉ còn lại hai mắt đang mở to chăm chú nhìn vào Tô Dật Trần không buông.
Thật ra Tô Dật Trần cũng chỉ muốn hù dọa Bạch Tịch Nguyệt một chút không muốn thật sự vô lễ với cô hơn nữa anh cũng không làm loại chuyện thiếu tôn trọng người khác này.
Nhưng bây giờ ngay cả chính anh cũng không biết là do quỷ thần xui khiến hay tại sao lại ra tay với người phụ nữ trước mắt. Hơn nữa dường như anh còn thật sự cảm nhận được sự mềm mại bên dưới tim đang điên cuồng đập loạn.
Thịch! Thịch! Thịch!
Dường như giống y như nhịp đập hiện giờ của tim anh.
Triệu Thiên Kỳ nãy giờ không dám lên tiếng cũng bị hành động của Tô Dật Trần phía sau làm cho hoảng sợ tim cũng nhảy lên một cái. Anh ta thật sự không dám tin tưởng vào những gì mắt mình nhìn thấy anh Tô trước giờ không gần con gái bây giờ lại chủ động sờ ngực một người phụ nữ không buông. Đây là tình huống gì cây sắt ngàn năm muốn nở hoa sao?
Cứ như vậy ở trong chiếc xe sang trọng ngoại trừ tiếng thở hổn hển phát ra dường như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.
Chờ đến khi Bạch Tịch Nguyệt phản ứng lại chuyện gì xảy ra đã không còn để ý đến việc hét lên chỉ đành giương lên khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt liếc về phía người đang đặt tay lên ngực cô lạnh giọng hỏi: “Anh sờ đủ chưa?”
Tô Dật Trần nghe thấy cô nói hơi ngẩn ra dường như phản ứng của người phụ nữ này trong tưởng tượng không giống nhau rõ ràng rất tức giận nhưng vẫn cứng rắn làm bộ như không có vấn đề gì nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ mạnh mẽ không biết tại sao anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng âm thần đau đớn.
“Tôi. . .” Vốn dĩ Tô Dật Trần muốn nói một tiếng xin lỗi nhưng khi ánh mắt của anh nhìn thấy cô đang cắn môi trong lòng phút chốc lại sợ hãi lời muốn nói lại biến thành: “Sờ vẫn chưa đủ phải hôn thì mới biết.”‘