Cô vừa mới nói dứt lời người đàn ông vốn dĩ đang rất lạnh lùng bỗng dưng trở nên vô cùng thâm trầm nháy mắt đôi tay không chút nhiệt độ bắt lấy tay cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh nghiêm giọng nói: “Nếu cô muốn biết như vậy thì tự nhìn đi.”
Vừa nói xong đã cầm lấy tay cô đặt lên lưng quần tây của anh ta.
Bạch Tịch Nguyệt bị hành động của người đàn ông làm cho sợ hãi đầu ngón tay còn khẽ run đã nắm lấy hơn phân nửa thắt lưng bước tiếp theo chính là khóa quần tây của anh ta.
Bạch Tịch Nguyệt từng này tuổi cũng chưa từng chủ động kéo quần của người đàn ông nào thật sự quá kích động cô cũng chịu không nổi mau chóng dùng tay khác che mắt lại: “Không nhìn không nhìn tôi không nhìn!”
Người đàn ông kia vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng vẻ mặt vẫn không hề có biểu cảm thừa thãi nào lạnh lùng nói: “Là cô không muốn nhìn nhưng mà tiền thì tôi sẽ lấy 3 tỷ trong một tuần phải trả đủ.”
Mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người của anh ta xông vào mũi Bạch Tịch Nguyệt cổ tay bị bóp chặt dường như cũng cảm thấy nóng lên một cảm giác nguy hiểm vô hình dường như đang dâng lên từ sâu đáy lòng. Chờ đến khi cô kịp phản ứng lại với những gì người đàn ông đó nói đầu cô suýt chút nữa cứng đơ.
Ba tỷ sao! Có bán thân đi cũng không lấy được nhiều tiền như vậy sao cô có thể trả được người đàn ông kia không phải muốn lừa tiền của cô chứ?
Không được cô không thể ngồi chờ chết được cô phải tìm ông chủ quán bar này khiếu nại cùng lắm chỉ là cô muốn biết quần trong của anh ta thôi mà không nói cho cô thì thôi lại còn muốn lừa tiền của cô?
Hơn nữa nhìn cô trông giống con nhà lắm tiền nhiều của sao?
Không thể trả nhiều như vậy được Bạch Tịch Nguyệt càng bước đi nhanh hơn đuổi theo hướng mà người đàn ông đó rời đi.
Đợi đến khi cô đuổi kịp lại bị một màn trước mắt làm cho sợ hãi.
Ông chủ của quán bar này lại tự mình đón tiếp người đàn ông kia hơn nữa lại rất cung kính tiếp đón nồng nhiệt.
Bạch Tịch Nguyệt trước giờ chưa từng thấy cái nghề trai bao này không biết từ lúc nào lại có thể được ưa chuộng đến vậy ra vào còn được ông chủ tiếp đón.
Mắt thấy người đàn ông kia thấp giọng phân phó cho ông chủ gì đó ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người của Bạch Tịch Nguyệt.
Bạch Tịch Nguyệt âm thầm nghĩ không hay rồi nhất định là anh ta đang nói với ông chủ chuyện muốn lấy 3 tỷ từ cô!
Không dám dừng lại thêm chút nào nữa Bạch Tịch Nguyệt cảm thấy ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Xoay người còn chưa kịp chạy đã đụng phải Trương Giai Giai và Lâm Hiểu Hoa đang đuổi theo.
Trương Giai Giai không để tâm đến vết đau ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm lên tầng nơi mà người đàn ông vừa ngồi xuống cặp mắt sáng lên đầy vẻ si mê nói: “Tiểu Bạch Tiểu Bạch cậu đúng thật là có phúc vừa ra tay một cái đã có được anh chàng đẹp trai cực phẩm như vậy mau nói cho tớ biết quần trong của anh ta có phải là màu đỏ không?”
Sắc mặt của Bạch Tịch Nguyệt hơi trắng bệch ngơ ngác trả lời: “Quần trong của anh ta có phải màu đỏ không thì tớ không biết tớ chỉ biết tớ có lẽ sắp chết đến nơi rồi.”
“Hả?” Trương Giai Giai và Lâm Hiểu Hoa đã bị câu trả lời của cô làm mông lung Lâm Hiểu Hoa lo lắng ôm lấy Bạch Tịch Nguyệt hỏi: “Tiểu Bạch cậu đừng có dọa tớ. Cậu sao vậy không phải là mới ăn sinh nhật 25 tuổi à sao mà lại chết?”
“Vừa nãy hình như tớ không cẩn thận đã nợ người ta 3 tỷ.” Bạch Tịch Nguyệt
Lần sinh nhật thứ 25 này đúng là làm cho người ta tan vỡ vừa bị người ta bỏ rơi lại vừa thiếu nợ người khác 3 tỷ nếu như có thể cô thật sự muốn xin kỷ lục thế giới Guiness về sinh nhật đen đủi nhất…
Nhưng Trương Giai Giai lại cảm thấy Bạch Tịch Nguyệt đang trêu đùa hai người họ: “Cậu thôi đi bình thường cũng chẳng thấy cậu cá cược với ai nhìn cậu với cái anh chàng cực phẩm đẹp trai liếc mắt đưa tình sao có thể nợ 3 tỷ được chắc chắn cậu đang lừa bọn tớ.”
Bạch Tịch Nguyệt bất đắc dĩ chỉ lên trên tầng chỉ vào người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo ủ rũ nói: “Cũng chỉ vì tớ muốn xem quần trong của anh ta mà nợ anh ta 3 tỷ các cậu nói xem tớ nên làm gì đây?”
“Báo cảnh sát nếu như là thật chúng ta báo cảnh sát đi anh ta đang vơ vét tài sản của chúng ta!” Lâm Hiểu Hoa nghiêm túc đưa ra đề nghị.
Trương Giai Giai vẫn luôn cảm thấy không thể nào: “Không đến mức đó chứ hơn nữa anh ta dựa vào đâu mà lấy 3 tỷ của Tiểu Bạch anh ta tưởng mình là ai?”
“Đừng nói nhiều thế nữa cứ rời khỏi đây trước rồi nói.” Sớm biết cô không cần sự mới mẻ thì đã không đến chỗ này mừng sinh nhật thà tùy tiện tìm một quán cơm nhỏ nào đấy ăn một bát mì Trường Thọ còn có ý nghĩa hơn.
Nhưng mà đã quá muộn ba người họ vừa mới cất bước đã bị ông chủ quán bar dẫn người đến ngăn lại thấy ông ta tươi cười nói: “Xin lỗi ba cô gái xinh đẹp xin dừng bước. Anh Tô của chúng tôi nói trước khi anh ấy được thỏa mãn các cô không thể rời đi…”’