Quý Hoài Thịnh dịu dàng vuốt tóc cô, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu hình bóng cô. Ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Chi lại nghe theo lời anh.
Cô ngoan ngoãn nâng mông lên, quấn hai chân lên eo anh, sau đó thân thể cô đột nhiên cứng đờ.
Trong nháy mắt đó cô có thể cảm nhận hai cánh hoa của mình bị khai phá, con đường nhỏ hẹp bên trong mở ra, quy đầu trượt vào, một nửa cây gậy của anh đi vào trong hoa huyệt.
Nơi nóng rực của anh lấp đầy thân thể cô. Tuy mới chỉ đi vào một nửa, nhưng Lâm Chi vẫn cảm thấy hoa huyệt quá căng, cảm giác dị vật xâm lấn quá rõ ràng, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng của thứ đó.
Quy đầu đè ép lên thịt mềm bên trong, thỉnh thoảng còn nảy lên. Hơi nóng của thứ đó xuyên qua da thịt truyền đến toàn thân, Lâm Chi cảm thấy mặt mình đỏ hết lên rồi.
Cô vừa xấu hổ vừa kinh ngạc nhìn Quý Hoài Thịnh: "Đi... Đi vào rồi."
Quý Hoài Thịnh bày ra dáng vẻ không liên quan đến mình: "Không phải do tôi, là tự em hút nó vào."
Lâm Chi hơi ảo não, hình như vừa rồi đúng là cô chủ động thật. Chẳng qua Quý Hoài Thịnh chỉ để nhục căn trước cửa huyệt, tại cô nâng mông lên, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nên nó mới có thể trượt vào trong.
"Vậy anh rút nó ra đi." Cô nói.
Rút ra? Quý Hoài Thịnh cảm thấy Lâm Chi quá ngây thơ, không hiểu suy nghĩ của đàn ông. Bây giờ anh chỉ muốn đi vào toàn bộ, sau đó mạnh mẽ dày vò cô thôi.
Nhưng anh cố gắng khắc chế xao động trong thân thể, bình tĩnh nói: "Là em hút vào, thì tự rút ra đi!"
Lâm Chi cảm thấy thứ kia của anh nóng đến dọa người, làm cô phát hoảng. Cô thật sự không dám dùng tay chạm vào nó nữa đâu.
Thế là cô bắt đầu co rút hạ thân, khiến hoa huyệt mấp máy để đẩy nhục căn của anh ra.
Da đầu Quý Hoài Thịnh tê dại vì hành động của cô, hô hấp nặng thêm vài phần, giọng ám ách: "Em đừng hút vào nữa."
Lâm Chi ngây ngô nhìn anh: "Tôi muốn đẩy nó ra."
Dứt lời, cô lại tiếp tục co rút bụng. Theo động tác của cô, hoa huyệt lúc đóng lúc mở, liên tiếp hút lấy nhục căn của anh. Cô vốn định đẩy nó ra, nhưng tác dụng lại hoàn toàn ngược lại, càng hút vào sâu hơn.
Nhục căn thô to của anh bị hoa huyệt siết chặt, thịt mềm mút lấy thân gậy, cứ như vậy lại hút nó vào sâu thêm chút nữa.
"A... Nó lại đi vào." Lâm Chi khẽ kêu một tiếng, thần sắc hoảng loạn, sợ tới mức đưa tay ôm lấy bờ vai Quý Hoài Thịnh, hai chân quấn chặt lấy eo anh, bám vào người anh giống như con bạch tuộc, trong lúc vô tình kéo anh áp sát vào người mình hơn.
Mông cô cũng bởi vậy mà nâng lên, chân tâm áp sát vào hông anh, vì động tác này mà nơi đó của anh lại thuận lợi đi vào thêm chút nữa, rồi nằm trọn trong hoa huyệt.
hoa huyệt căng chặt của Lâm Chi được nhục căn thô to của anh lấp đầy, hô hấp của cô cứng lại, ngây ngốc nhìn anh.
Quý Hoài Thịnh thở hổn hển nằm trên người cô, mồ hôi trên trán từ thái dương trượt xuống, nhỏ giọt trên xương quai xanh gợi cảm của cô.
Anh ghé vào tai cô, giọng nói nhuốm màu dục vọng: "Lần này là do em, không được trách tôi."
Không đợi Lâm Chi kịp phản ứng, Quý Hoài Thịnh bắt đầu rong ruổi trong hoa huyệt chật hẹp của cô.
Anh rút dương vật ra đến cửa huyệt, rồi lại dùng sức đỉnh vào trong, mạnh mẽ khai phá con đường khít khao, nghiền ép thịt mềm bên trong, tiến quân thần tốc chạm thẳng vào hoa tâm của cô.
"A..." Lâm Chi khẽ kêu, cơ thể nhích lên phía trước vì động tác của anh.
Quý Hoài Thịnh đưa tay kéo cô lại, ghìm lấy eo cô, tiếp tục luật động.
Trước máy quay, Lâm Chi càng thêm khẩn trương, thân thể cô căng lên, hoa huyệt dưới thân cũng siết chặt, từng nếp uốn mềm mại bên trong bao vây nhục căn thô dài, khiến động tác rút ra đỉnh vào của anh không còn thông thuận nữa.
Quý Hoài Thịnh rên lên một tiếng, xương cốt tê dại. Anh thoải mái than nhẹ một tiếng, thật chặt, chỉ muốn là cho đến khi cô không xuống được khỏi giường.
Kẹp chặt lấy mệnh căn của anh như vậy, đúng là ham muốn quá mà!
Nhưng cô kẹp chặt quá lại làm anh không được tận hứng.
Vì thế Quý Hoài Thịnh vỗ nhẹ mông cô, dịu dàng dỗ dành: "Thả lỏng, em đừng kẹp, tôi sắp bắn ra rồi."
Lâm Chi cũng muốn anh mau bắn ra, nên nghe lời thử thả lỏng cơ thể.
Sau khi cô thả lỏng, Quý Hoài Thịnh ra vào càng thông thuận.
Anh ra ra vào vào, dùng sức đến mức làm hoa huyệt của cô đỏ bừng, từng cú nhấp đều chạm đến hoa tâm mềm mại của cô.
"A... Ân... A... Nhẹ chút a..."
Lâm Chi rên rỉ đứt quãng, cơ thể không ngừng đong đưa theo động tác của anh, hai bầu vú mềm như sắp nhảy ra khỏi áo lót.
Thật quá xấu hổ, cô có cảm giác một dòng chất lỏng lại ra chảy, làm hạ thân hai người ướt đẫm.
Lâm Chi ngượng ngùng nghiêng đầu đi, bỗng dưng chạm phải ánh mắt của Chu Hách.
Cô phát hiện Chu Hách đang âm trầm nhìn chằm chằm vào mình và Quý Hoài Thịnh, ánh mắt lạnh băng như muốn khoét ra một cái động trên người họ.
Danh Sách Chương: