• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn người lục tục đi vào nhà thờ, chuẩn bị ghi hình.

Cặp đầu tiên là Tiết Dương và Tống Thải Ân. Sau khi họ trao nhẫn xong, đến lượt Chu Hách và Lâm Chi bước vào.

Chu Hách nắm tay Lâm Chi, khóe miệng cong lên một nụ cười suиɠ sướиɠ. Cậu luôn tha thiết ước mơ cảnh tượng ngày hôm nay.

Hai người cùng bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi về phía lễ đài.

Người chủ trì đọc lời thề xong, Chu Hách lấy nhẫn ra rồi đeo vào tay Lâm Chi. Chiếc nhẫn nhỏ nhắn tinh xảo luồn qua đầu ngón tay trắng như bạch ngọc của cô.

Một giọng nam cao vút vang lên cắt ngang động tác của Chu Hách.

"Khoan đã."

Mọi người cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Quý Hoài Thịnh sắc mặt âm trầm đang đi về phía lễ đài. Sau đó, anh bế Lâm Chi lên, đi thẳng ra khỏi nhà thờ.

"Làm gì vậy? Anh thả tôi xuống mau." Lâm Chi giãy giụa trong lòng anh.

Quý Hoài Thịnh rũ mắt nhìn cô: "Anh không thể nhìn người đàn ông khác đeo nhẫn kết hôn cho bạn gái của mình được."

"Anh có bệnh sao? Đây là giả thôi, hơn nữa tôi không thừa nhận anh là bạn trai tôi."

"Dù là giả, anh cũng không chịu được."

Lâm Chi cảm thấy bệnh của Quý Hoài Thịnh không nhẹ. Có phải anh đang quay gameshow không vậy? Đeo nhẫn kết hôn giả thôi mà anh cũng phải tới quấy rối.

Cô dùng hết sức lực cũng không thoát được, đành phải căm giận nằm im, mặc cho anh ôm.

Tất cả những người đang có mặt ở đây đều bị hành động của Quý Hoài Thịnh làm cho kinh sợ. Đạo diễn vội vàng tiến lên ngăn anh lại: "Quý Hoài Thịnh, cậu làm gì vậy, đang ghi hình mà."

"Xin lỗi," Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi, hơi cúi đầu với đạo diễn, "Bây giờ tôi muốn đưa cô ấy đi. Một mình tôi sẽ gánh vác phí tổn ngày hôm nay, và cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với nhà đầu tư, không gây khó dễ cho ông."

Đạo diễn thả tay xuống, biết Quý Hoài Thịnh có quan hệ với nhà đầu tư, nếu không đã chẳng đến phiên chương trình này được lên sóng, bởi vì ông chưa từng mời anh.

Không bị đạo diễn ngăn cản nữa, Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi đi thẳng ra khỏi nhà thờ, đặt cô xuống gốc cây đại thụ, cúi đầu nhìn: "Anh có lời phải nói với em."

"Tôi không muốn nghe, anh đừng cản trở công việc của tôi, không phải ai cũng chơi lớn được như anh."

Vừa được tự do, Lâm Chi liền đẩy Quý Hoài Thịnh ra, đi vào trong nhà thờ. Chẳng dễ dàng gì mới nhận được chương trình này, cô không thể để Quý Hoài Thịnh huỷ hoại hình tượng, khiến đạo diễn cảm thấy cô là người không tuân thủ quy củ được.

Quý Hoài Thịnh giữ chặt tay Lâm Chi, không cho cô đi: "Lâm Chi, em không đeo nhẫn của Chu Hách được không?"

"Tại sao?" Lâm Chi quay đầu lại nhìn anh.

Quý Hoài Thịnh nhìn vào mắt cô, biểu tình nghiêm túc: "Bởi vì anh thích em."

Lâm Chi dừng lại, tim cô đập thình thịch, nhưng mau chóng trở về trạng thái bình thường.

Cô không tin Quý Hoài Thịnh thật sự thích mình. Đây chắc chắn là thủ đoạn mà anh mới nghĩ ra, muốn lừa cô tiếp tục phối hợp trị liệu.

Nếu anh thật sự thích cô, sao cô lại không cảm nhận được. Anh chưa từng có biểu hiện gì ngoại trừ thích thân thể cô.

Vẻ mặt cô không tin, hỏi anh: "Anh bắt đầu thích tôi từ khi nào? Vì sao lại thích tôi?"

Quý Hoài Thịnh rũ mắt trầm tư, hàng mi dài mảnh phủ bóng mờ trên mí mắt.

Bắt đầu thích cô từ khi nào? Anh nhất thời cũng không nói rõ được. Chỉ là bất tri bất giác, cô xông vào trái tim anh thôi.

Có lẽ thích từ lần đầu tiên đóng phim với cô. Ngày đó sau khi sờ ngực cô, buổi tối anh bị mộng xuân, và cô là người phụ nữ trong mộng.

Cũng có thể là sau cái đêm khó quên ba năm trước, cô đã âm thầm lặng lẽ chui vào lòng anh.

Thấy Quý Hoài Thịnh im lặng không nói gì, Lâm Chi càng chắc chắn anh cố ý lừa gạt, muốn cô tiếp tục rơi vào bẫy để anh quay vòng vòng.

Cô hất tay anh ra, giọng điệu lạnh nhạt: "Không nói được chứ gì, bởi vì anh chưa từng thích tôi. Không phải cứ ăn nói tùy tiện là tôi sẽ tin tưởng anh. Mong sau này anh không can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa. Không dễ gì tôi mới nhận được kịch bản, xin anh đừng quấy rối, gây thêm phiền toái cho tôi."

Nói xong Lâm Chi không quay đầu lại, đi vào trong nhà thờ.

Quý Hoài Thịnh nhìn bóng dáng cô rời đi, vẻ mặt cay đắng. Anh không màng sinh tử nhảy xuống sơn cốc cứu cô, hao tâm tổn trí nghĩ cách tới gần cô, không có việc gì cũng sẽ đi tìm cô, tặng hoa cho cô, nhân nhượng khi cô say rượu, thử bày ra dáng vẻ ôn nhu săn sóc trước mặt cô, thế mà cô lại không cảm nhận được anh thích cô.

Tại sao cô không tin anh?

- --

Lâm Chi quay lại nhà thờ, xin lỗi đạo diễn. Đạo diễn cũng không trách cô, bởi vì việc này là do Quý Hoài Thịnh khơi mào.

Đạo diễn yêu cầu Lâm Chi và Chu Hách chuẩn bị quay lại lần nữa. Lần này không có Quý Hoài Thịnh quấy rối, buổi ghi hình kết thúc suôn sẻ.

Về phần Quý Hoài Thịnh và Trần Văn, đạo diễn cũng chẳng có cách nào. Bởi vì sau khi ra ngoài, Quý Hoài Thịnh không trở lại nữa.

Đạo diễn nghĩ dù sao cũng chỉ còn ít cảnh quay, tìm người đóng thế anh là được.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK