"Có việc gì sao?" Lâm Chi mặc váy ngủ nhìn Quý Hoài Thịnh đang đứng ngoài cửa.
Vẻ mặt Quý Hoài Thịnh chua xót: "Có."
Một lúc, Lâm Chi nhìn giấy chẩn đoán bệnh trong tay, mắt phút chốc mở to.
Trên giấy viết: Thân thể bệnh nhân bị chà đạp tàn phá, tồn tại bóng ma tâm lý, rối loạn chức năng sinh lý, không thể cương cứng như bình thường, hoặc có cương cứng nhưng cũng không giữ được lâu.
Chỗ tên người bệnh viết ba chữ Quý Hoài Thịnh.
Ánh mắt Lâm Chi tìm tòi nghiên cứu, liếc nhìn hạ thân của anh một cái, hỏi: "Anh không được à?"
"Xin em đừng hỏi một người đàn ông có khuyết tật sinh lý vấn đề tàn khốc như vậy, chuyện này rất đả kích lòng tự trọng." Sắc mặt Quý Hoài Thịnh không vui.
Lâm Chi ngượng ngùng "Xin lỗi", ngay sau đó lại nói: "Nhưng anh tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải bác sĩ."
"Thật ra tối hôm chúng ta rơi xuống sông, sau khi uống say, em tay đấm chân đá, vừa đánh vừa cắn, còn đè tôi dưới thân, nảy sinh thú tính. Lần đầu tiên tôi bị phụ nữ xâm hại, thân bị tàn phá, tôn nghiêm đàn ông bị giẫm đạp, để lại bóng ma cực kỳ đen tối trong lòng. Vì vậy chức năng sinh lý của tôi mới gặp chướng ngại, cho nên em phải chịu trách nhiệm."
Bóng ma tâm lý?
Lâm Chi cảm thấy lời này thật vô căn cứ, bèn đập giấy chẩn đoán bệnh vào mặt anh: "Nói lung tung, sao anh có thể bị ám ảnh tâm lý, rõ ràng tối đó anh cũng rất suиɠ sướиɠ còn gì?"
Quý Hoài Thịnh lấy tờ giấy trên mặt xuống, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng hơi rối, có mấy sợi rủ xuống vầng trán đầy đặn trơn bóng, tăng thêm vài phần dã tính.
Lông mày của anh hơi nhướng lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lâm Chi: "Hử? Nói vậy là em đều nhớ rõ mọi chuyện đêm đó, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm về hành vi phạm tội của mình, phải không?"
"Tôi... Tôi..." Lâm Chi ấp úng, cuối cùng bật ra một câu: "Tôi không có tiền."
Với tính cách cao ngạo của Quý Hoài Thịnh, cô nghĩ anh nhất định sẽ đến bệnh viện khám, mà còn là bệnh viện hạng nhất, bảo mật thông tin của bệnh nhân cực tốt.
Hơn nữa, anh chắc chắn sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, một lần khám mất vài vạn, thậm chí còn phải khám vài lần, nếu thế tiền của cô sẽ bị ép hết mất thôi.
Nhìn ra băn khoăn trong lòng cô, Quý Hoài Thịnh nói: "Không cần bồi thường tiền, nhưng em phải phối hợp với tôi tiến hành trị liệu."
Không cần bồi thường tiền? Có chuyện tốt như vậy ư?
Lâm Chi hỏi anh: "Trị liệu thế nào?"
"Trước tiên phải xóa bỏ dáng vẻ hung hãn em lưu lại trong lòng tôi tối đó. Hãy đối xử ôn nhu với tôi một chút, để tôi cảm nhận được sự dịu dàng điềm đạm của em, chứ không phải kiểu đanh đá dã man, tay đấm chân đá. Hơn nữa em còn phải cùng tôi tiến hành một vài hoạt động có lợi cho việc thả lỏng tâm tình, giúp tôi thoải mái, như vậy bóng ma trong lòng ta sẽ dần dần biến mất, bệnh tình cũng chuyển biến tốt đẹp."
Lâm Chi trầm mặc, suy xét.
Quý Hoài Thịnh khí định thần nhàn nhìn cô, lại bỏ thêm một câu: "Nếu em không muốn phối hợp, cũng có thể giải quyết bằng phương thức khác, ví như làm theo trình tự pháp luật. Tôi có thể bảo luật sư thống kê cho em tiền tiền bồi thường thiệt hại tinh thần và tiền thuốc men."
Vừa nghe đến tiền bồi thường, Lâm Chi không chút do dự nói: "Tôi chọn cách thứ nhất, nguyện ý phối hợp tiến hành trị liệu với anh."
Ai bảo cô nghèo chứ, có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng đi!
Quý Hoài Thịnh đưa một tờ giấy khác cho Lâm Chi: "Em ký vào hợp đồng này trước đi, đề phòng em không tuân thủ lời hứa, bệnh tình của tôi còn chưa hồi phục đã ngừng phối hợp trị liệu. Đại khái nội dung giống như những gì tôi nói, em có thể xem lại."
Lâm Chi nhanh chóng nhìn qua một lượt, phát hiện không có gì không hợp lý, bèn ký luôn.
Quý Hoài Thịnh rất vừa lòng cầm hợp đồng về phòng.
Sáng sớm hôm sau, anh gõ cửa phòng Lâm Chi.
Lâm Chi còn trong cơn buồn ngủ nhìn anh: "Làm gì vậy?"
"Hôm nay tôi muốn đi nhặt vỏ sò thả lỏng tâm tình, em phải phối hợp với tôi tiến hành trị liệu."
Lâm Chi còn chưa ngủ đủ, tuy không tình nguyện nhưng vẫn mặc tốt quần áo cùng anh đi ra ngoài.
Ra đến bãi biển, Quý Hoài Thịnh lại không nhặt, mà nhìn Lâm Chi nói: "Em nhặt đi, tôi cầm giúp em, như vậy tâm tình tôi sẽ khá hơn chút."
"Ờ", Lâm Chi ờ một tiếng rồi xoay người lại nhặt. Cô vừa nhặt một cái, Quý Hoài Thịnh liền cởϊ áσ sơmi, trên người chỉ mặc một cái áo may ô.
Lâm Chi nghi hoặc: "Anh cởϊ áσ làm gì?"
"Không muốn bẩn tay, dùng áo để đựng." Quý Hoài Thịnh nói cực kỳ nghiêm túc.
Mặt Lâm Chi đầy hắc tuyến, tay so với áo, rõ ràng làm dơ áo không có lời chút nào!
Người mắc bệnh sạch sẽ, tư duy thật không tầm thường.
Chờ Lâm Chi nhặt đến mỏi eo, hai người mới trở về.
Quý Hoài Thịnh cầm theo vỏ sò thu hoạch được, nói với cô: "Cái áo sơmi này đắt gấp đôi áo của Chu Hách."
Lâm Chi không rõ nguyên do: "Ý của anh là?"
Quý Hoài Thịnh: "Cho nên, em phải nấu cháo cho tôi hai lần."
Lâm Chi: "..."
Khóe miệng Lâm Chi run rẩy, hoá ra mới sáng sớm mục đích Quý Hoài Thịnh kêu cô dậy chính là bảo cô nấu cháo cho anh. Anh có thể nói thẳng mà, hà tất bắt cô phải nhặt đến eo mỏi lưng đau, trong bếp của tổ chương trình có rất nhiều hải sản.
Đáp ứng yêu cầu của Quý Hoài Thịnh, Lâm Chi nấu cháo thịt làm bữa sáng cho anh hai ngày. Hơn nữa du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của người này quá mạnh, Lâm Chi vừa nấu xong, anh liền bưng lên lầu, ăn một mình.
Cô đang định múc cho Chu Hách một bát mà, thật là keo kiệt.
Ban đêm.
Quý Hoài Thịnh lại gõ cửa phòng Lâm Chi.
Cô mở cửa cho anh: "Lại làm gì nữa?"
"Tiến hành trị liệu."
Lâm Chi kinh ngạc: "Buổi tối cũng phải trị liệu sao?"
Danh Sách Chương: