Cô thấy dấu răng đỏ rực trên cổ Quý Hoài Thịnh, vị trí giống hệt trong giấc mộng tối qua. Nơi này chỉ có cô và Quý Hoài Thịnh, không phải Quý Hoài Thịnh thì chính là cô cắn rồi?
Chẳng lẽ tối qua không phải mơ, mọi chuyện đã xảy ra thật ư?
Lâm Chi vừa sợ vừa thẹn. Hôm qua chắc cô điên rồi nên mới không biết xấu hổ sáp vào người Quý Hoài Thịnh cầu hoan như vậy.
Lúc này giọng nói của anh từ phía sau truyền đến: "Tối hôm qua, em..."
Anh còn chưa nói xong, Lâm Chi đã vội vàng ngắt lời: "Tối hôm qua làm sao cơ? Tôi uống rượu xong thường quên mấy việc linh tinh, chỉ nhớ rõ mình uống xong rồi ngủ mất."
Lâm Chi cố gắng giả bộ bình tĩnh, che dấu dáng vẻ chột dạ. Cô tuyệt đối không thể thừa nhận hành vi phạm tội tối qua được.
Nếu Quý Hoài Thịnh coi đây là nhược điểm để khống chế cô thì phải làm sao? Hơn nữa cô rất xấu hổ khi phải thừa nhận mình là người phụ nữ dâm đãng trước mặt anh.
Quý Hoài Thịnh nhìn Lâm Chi, trầm tư suy nghĩ. Cô thật sự không nhớ rõ sao?
Một lát sau, anh coi như không có việc gì, nói: "Không có gì."
Lâm Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Quý Hoài Thịnh không vạch trần lời nói dối của cô, chắc là anh sẽ không so đo chuyện tối qua nữa đâu nhỉ.
Sau khi Lâm Chi ăn xong, hai người cùng đi dọc về phía thượng du, Quý Hoài Thịnh vẫn nắm tay cô như ngày hôm qua.
Cô muốn rút tay ra, anh thấy cô giãy giụa, bèn nắm chặt hơn.
Đôi mắt anh thâm trầm nhìn Lâm Chi: "Nơi này hoang vu vắng vẻ, khó tránh khỏi có dã thú bất chợt nhảy ra. Vạn nhất em lại sợ tới mức rơi xuống sông, tôi không còn sức lực tìm em về lần nữa đâu."
Lúc nói lời này, trong mắt anh có cảm xúc mà cô không hiểu nổi, giọng điệu như ẩn chứa cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn.
Lâm Chi đột nhiên thôi giãy giụa, im lặng đi theo sau, để mặc anh nắm tay mình.
Cô ngơ ngẩn nhìn gáy Quý Hoài Thịnh, cảm thấy sau khi rơi xuống nước anh vô cùng khác thường, càng ngày càng không thích hợp.
Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh đi khoảng ba tiếng thì nhìn thấy phía trước có một đoàn người hình như đang vớt cái gì đó dưới sông.
Khi hai người đến gần, phát hiện ra mấy gương mặt quen quen. Người phụ trách chương trình và Chu Hách đều ở đây, còn có cả nhân viên cứu hộ lặn lội dưới sông, chắc là đang tìm bọn họ.
Có người tinh mắt nhận ra Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh, liền chỉ vào hai người hô to: "Mau nhìn đi, bọn họ còn sống, ở đó kìa."
Chu Hách nhìn theo hướng người nọ chỉ, vừa thấy Lâm Chi, liền vội vàng chạy đến.
Cậu kích động ôm cô: "Chi Chi, rốt cuộc chị đã trở lại, hôm qua em sợ muốn chết, suýt chút nữa còn tưởng chị đã..."
"Không sao, không phải hiện tại tôi đã an toàn trở lại sao?" Lâm Chi vỗ vỗ vai cậu, trấn an.
Quý Hoài Thịnh lạnh lùng nhìn hai người trước mặt ôm ôm ấp ấp không coi ai ra gì. Mặt anh đen thui, hai người kia nghĩ anh chết rồi sao?
Anh bất mãn nhéo lòng bàn tay Lâm Chi, thu hút sự chú ý của cô.
Lâm Chi muốn rút tay ra nhưng không được.
Quý Hoài Thịnh dùng khẩu hình nói: "Đẩy cậu ta ra."
Lâm Chi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vài giây sau, lại nâng một cái tay khác lên đẩy Chu Hách ra.
Sau khi đẩy Chu Hách ra, Quý Hoài Thịnh vẫn nắm tay cô không buông. Lâm Chi lại trừng mắt liếc anh một cái, người này nói không giữ lời gì hết.
Quý Hoài Thịnh hứng thú nhìn khuôn mặt phồng lên vì tức giận của cô. Ngón tay anh hơi cong lại, gãi gãi vào lòng bàn tay mềm mại của cô rồi mới buông ra.
Cảm giác ngưa ngứa lướt qua, Lâm Chi phải đột ngột rút tay về, người này thật nhàm chán, nghịch tay cô làm gì.
Cô trừng mắt lườm anh một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng.
Chu Hách trầm mặt nhìn Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh mắt qua mày lại. Trong mắt cậu, cái lườm nguýt của cô trông thật giống hờn dỗi, hai người này cứ như đang ve vãn đánh yêu nhau vậy.
Rõ ràng mới qua một ngày thôi, vì sao cậu cảm thấy có gì đó đã lặng lẽ thay đổi, khiến tâm tình cậu có chút hoảng loạn.
Sau khi thấy Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh xuất hiện, nhân viên cứu hộ ngừng tìm kiếm. Người phụ trách chương trình cũng đi qua an ủi một phen, rồi mọi người cùng nhau về biệt thự.
Quý Hoài Thịnh và Lâm Chi đến bệnh viện kiểm tra một lượt, không có vết thương nào đặc biệt nghiêm trọng. Đầu gối Lâm Chi chỉ bị trầy da nhẹ, Quý Hoài Thịnh thì bị thương nặng hơn một chút. Cả lưng anh bị đập vào đá ngầm, vừa bầm tím vừa chảy máu, nhưng cũng may không thương tổn vào trong.
- --
Sáng hôm sau Lâm Chi nấu cho Chu Hách một nồi cháo thịt theo lời hứa lần trước.
Cô đã nhặt rất nhiều vỏ sò, nên nấu nhiều một chút, vì thế mấy khách mời khác cũng có lộc nếm thử bát cháo thịt thơm ngon.
Tuy lúc trước Quý Hoài Thịnh đối xử với Lâm Chi không tốt, nhưng anh đã cứu cô một mạng. Cho nên lúc anh từ trên lầu đi xuống, Lâm Chi do dự một hồi, vẫn tiến lên hỏi một câu: "Anh muốn ăn cháo thịt không?"
Quý Hoài Thịnh cúi đầu nhìn cô, tâm tình không tồi, bởi vì Lâm Chi chủ động nói chuyện với anh.
Anh hỏi: "Em nấu à?"
Lâm Chi gật đầu: "Ừ, lúc trước Chu Hách giúp nhặt rất nhiều vỏ sò, nên tôi nấu một nồi đền đáp chiếc áo sơmi của cậu ấy."
Nghe cô nói nấu cho Chu Hách, sắc mặt Quý Hoài Thịnh tức khắc tối tăm, lạnh giọng nói: "Không muốn ăn."
Sau đó anh xoay người đi lên lầu.
Lâm Chi nhìn bóng lưng anh, nói thầm, sắc mặt của người này thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, vừa rồi còn ôn hoà, thế mà thoắt cái liền biến thành âm trầm đáng sợ. Cô thèm vào, thích ăn thì ăn, không thích thì nhịn.
Đến tối, Quý Hoài Thịnh cầm giấy chẩn đoán bệnh liên quan đến chuyện tính phúc cả đời anh, gõ cửa phòng Lâm Chi.
Danh Sách Chương: