Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 140: In dấu tự tôn và tự tin lên tâm hồn
Lời nói của Giản Đồng, khiến cho tất cả mọi người ồn ào náo động!
“Toàn là những lời nói láo! Ông cụ là người bố ruột của tôi, Giản Chấn Đông tôi đã làm nhục ông lúc nào cơ chứ!” Giản Chấn Đông nổi giận!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ông không phải sao! Rõ ràng biết rằng thứ mà ông nội quan tâm nhất trên cuộc đời chính là ‘quỹ duy ái, mà ông lại đem “quỹ duy ái bán cho người khác, ông nội sẽ vui mừng saol Ông đây là đang sỉ nhục ông nội!
265 tỉ! 265 tỉ! Giản Chấn Đông ông chưa nhìn thấy tiền bao giờ à? 265 tỉ, ông liền đem ‘quỹ duy ái’ mà ông nội đặt hy vọng vào nhất đem bán cho người khác! Ông còn nói nếu ông nội biết, sẽ rất vui mừng, chẳng phải ông đang sỉ nhục phẩm đức và năng lực của ông nội sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô trách mắng, phát ra từ trong đáy lòng, cô căm hận, trộn lẫn rất nhiều những cảm xúc phức tạp!
Người được gọi là bố ruột của cô này, lại khiến cho người khác thất vọng đến như vậy!
“Thứ tội lỗi! Ở đây đến lượt cô nói sao!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Quỹ duy ái như thế nào, tôi xử lí như thế nào, thì chả có liên quan gì tới một người ngoài như cô cảt”
Giản Chấn Đông cũng vô cùng tức giận, chừng mắt lên nhìn: “Nếu như thực sự để nói, nếu ông cụ vẫn còn sống, thì sớm đã bị đồ vô liêm sỉ như cô làm cho tức chết rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Toàn thân Giản Đồng run rấy, Giản Chấn Đông lại ở trong bữa tiệc này, ở trước mặt của những người này, ra hiệu ngâm với tất cả mọi người, cô đã không còn là người của nhà họ Giản, Giản Đồng cô là một tội phạm giết người, là một tù nhân cải tạo từ trong tù ra!
Đều biết, việc trong nhà không đến lượt bên ngoài… ồ, nhầm rồi, ông chủ Giản này chẳng phải đã nói rôi sao, Giản Đồng cô là một “người ngoài”!
Ra sức nắm chặt tay lại, cô có thể phản bác sao! Cô phải phản bác như thế nào! Cô nên lây lập trường như thế nào để phản bá!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
cCảm giác mệt mỏi tràn vào trong lòng, cô nhắm mắt lại, vào lúc mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt vừa mới tối dân xuống, lại hơi hơi sáng lên, ép buộc lấy lại tinh thần: “Ông chủ Giản, nếu như ông nội vẫn còn sống, thì ông sẽ liều cái mạng già để bảo vệ giúp đỡ tôi, bởi vì ông nội từ đầu đến cuối đều tin tưởng tôi!”
Trong đôi mắt của Giản Đồng, hiện lên ánh lệ không tên, dưới ánh đèn này, sự chú ý của tất cả mọi người, đều đặt vào màn kịch náo nhiệt này, không có chú ý đến, người phụ nữ là một trong những diễn viên chính kia, sắc mặt đang càng lúc càng trắng bệch lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Mạch Bạch cứ đứng ở bên cạnh, lúc này lại không biết tại sao, liền bước đến: “Đừng làm loạn nữa” Anh bước đến trước mặt của Giản Đồng, chỉ đứng cách một khoảng cách tầm 2-3 bước chân, trên khuôn mặt anh tuấn, là đầy vẻ tức giận: “Đừng có làm loạn nữa. Em muốn nhà chúng ta, lại một lần nữa cùng em trở thành trò cười của thành phố S này sao?
Trước kia, ông nội nuông chiều em, ông dẫn em theo bên cạnh rồi đích thân dạy dỗ em, nhưng ông cả một đời anh minh, cũng không ngờ tới rằng, sẽ nhìn nhầm người. Ông luôn nói, em là một người xuất sắc nhất của nhà họ Giản ở cuộc đời này, nhưng ông cuối cùng cũng đã nhìn lâm em Tôi.
Anh nghĩ ông nội chết cũng không ngờ tới được, em sẽ làm ra chuyện như vậy. Nếu như ông nội ở dưới đất biết được những chuyện em làm, thì còn tin tưởng em nữa không? Còn bảo vệ em nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiểu Đồng, đừng luôn nghĩ rằng, sẽ có người bảo vệ em. Ngày hôm nay đi đến bước đường này, là do em tùy ý quyết định”
Giản Đồng vốn dĩ toàn thân đang run rẩy, nhưng sau khi Giản Mạch Bạch nói xong, cô lại trở nên vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn vào gương mặt đẹp trai anh tuấn kia một lúc, bỗng nhiên, cô bật cười: “Từ trước đến giờ tôi đều không biết, anh lại đố ky với tôi như vậy. Ông nội dẫn theo tôi bên cạnh rồi đích thân dạy dỗ tôi, anh lại cho rằng tôi được nuông chiều, rồi tôi cướp lấy địa vị của anh sao?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cậu chủ Giản, anh cho rằng, là tôi đã cướp mọi thữ vốn dĩ nên thuộc về anh sao?” Cô bỗng nhiên cảm thấy, đối với những “người nhà” mà cô đã chung sống cùng hơn 20 năm này, thực ra cô không hề hiểu bọn họ.
“Ông nội cho tôi cơ hội, nhưng ông cũng đã cho anh cơ hội giống như vậy. Mùa hè năm đó, thời tiết nóng đến mức cho quả trứng xuống mặt đường cũng có thể nấu chín được, ông nội đã để hai người chúng ta chép kinh văn ở dưới bóng cây.
Nhưng mà anh ham chơi, lại sợ nóng, không ngồi yên được, mà đã tự chạy vào trong nhà ngồi điều hòa chơi điện tử.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tôi sợ ông nội trách phạt anh, nên khi chép xong phần của mình, lại giúp anh chép hết phần của anh.
Cậu chủ Giản… Bắt đầu từ lúc anh đứng dậy khỏi cái bàn ở dưới bóng cây, rôi chạy vào trong nhà ngồi điều hòa chơi điện tử, là anh đã tự mình vứt đi cơ hội đó.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng nhắc lại quá khứ: “Nhưng ông nội cảm thấy anh là cháu đích tôn ở trong nhà, mà cháu đích tôn thì phải lo liệu việc nhà, sau đó những thứ ông dạy tôi, cũng để cho giáo viên của nhà dạy anh, quyển ghi chép kiến thức thương mại của ông nội, ông để sau khi tôi học thuộc hết, rồi cùng đem quyển sổ đó vào trong tay của anh.
Cuối cùng anh lại đặt trong cái góc của giá sách đến mốc meo cả lên.
Ông nội là đích thân dạy dỗ tôi, nhưng phần mà tôi có, thì anh cũng có!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng mà, chúng ta càng lớn, năng lực lại càng phân biệt hơn.
Ông nội sợ tôi sau này không quan tâm đến tình thân, tranh giành tài sản, nên năm đó, đã tạo ra ‘quỹ duy áï, anh tưởng rằng mức bán ra trên hạng mục của “quỹ duy ái’ năm đó là rất nhiều sao?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông nội cùng tôi cá cược, ông để tôi thề thốt, nếu như trước tuổi trưởng thành, “quỹ duy ái’ phát triển được, vậy thì, quỹ duy ái’ sẽ làm món quà tặng tôi vào sinh nhật 18 tuổi, cũng là tài sản duy nhất mà tôi có thể đạt được trong nhà họ Giản, nhưng có một tác dụng, hôn nhân tự chủ.
Nhưng nói theo cách khác, quỹ duy ái’ chết rồi, vậy tôi phải ngoãn ngoãn đi quan hệ thông gia, giành được một của hồi môn, thì đừng mong có được cái gì nữa.
Cậu chủ Giản, hôm nay anh đứng ở đây, anh lại có tư cách gì để oán hận chỉ trách tôi đã cướp đoạt đi mọi thứ của anh chứ?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Những thứ ông nội cho anh, là những thứ từ trước đến giờ đều đã được làm tốt, những thứ ông nội cho tôi, thì lại là những thứ tôi phải tự đi làm cho tốt!
Tại sao anh chả cần phải làm gì, lại có thể đạt được thành quả tâm huyết của mấy đời để lại, tại sao tôi nỗ lực như vậy, bao nhiêu đêm thức trắng, dựa dẫm vào xã giao, thì thành quả tâm huyết cuối cùng của tôi, lại phải ở đây, ở nơi mà tôi đã từng sinh sống hơn 20 năm, rồi bị các người đem gia đấu giá chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Những lời thầm kín như vậy, cho đến ngày hôm nay, Giản Đồng mới có thể nói rat Trong số tất cả mọi người ở đây hôm nay, không có ai là không bị dọa đến mức kinh ngạ!
c Trước kia, sự nuông chiều của ông cụ Giản đối với Giản Đồng, tất cả mọi người đều nhìn vào trong mắt, thậm chí dẫn cô theo để gặp mặt công chúa nổi tiếng của nước nào đó, nhưng lại không dẫn cháu đích tôn của mình theo… Tất cả mọi người đều cho rằng ông cụ Giản chiều hư Giản Đồng.
Nhưng do hôm nay nghe thấy những chuyện mà Giản Đồng nói ra, ông cụ Giản quả thực rất yêu chiều đứa cháu gái nội này, vì vậy mới nuôi dạy đến lúc lớn, nhưng dù có thích, cũng không muốn đem tập đoàn Giản thị giao cho Giản Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà những gia đình giàu sang quyền thế, những chàng công tử và những thiên kim kia cũng nghe thấy rồi đơ cả ra…
Đôi mắt của Trầm Tu Cẩn vô cùng sâu lắng, cứ nhìn chăm chú vào người phụ nữ đó… Cô đã không còn cái nhan sắc xinh đẹp, dáng vẻ duyên dáng, cô cũng không còn kiêu ngạo như ở quá khứ, nhưng lúc này, cả người cô đều đang phát sáng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hơn nữa sau khi nghe thấy những lời được thốt ra từ miệng của cô kia… Trái tim của Trâm Tu Cẩn đập nhanh hơn, lần đầu tiên ở trong cuộc đời, đem một người nhìn sâu vào trong mắt, nhìn sâu vào trong tim!
So với trước kia thì càng hiểu rõ hơn, những kiêu ngạo của cô đều thẳng tắp hơn bất kì người nào khác, còn có cả biểu cảm tự tin cao ngạo mọi lúc mọi nơi trên khuôn mặt của cô, tất cả những thứ này, không phải đến từ tài sản “quỹ duy ái”
mấy nghìn tỉ và sự yêu chiều của ông cụ Giản đã mất, cùng với năng lực của cô, mà là tự tôn tự tin đã ngấm sâu vào trong xương cốt và trong tâm hồn cô! ——————
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter