Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 81: Chỉ cần săn thú không
Bàn tay đó, vén tóc mái của cô sang hai bên, cô dù có ngốc thế nào, cũng biết được, người này muốn làm cái gì đó!
“Cậu chủ Kane, người như anh đây có phải không biết cách tôn trọng mong muốn của người khác đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Người?” Đôi môi mỏng của Kane động đậy: “Chẳng phải cô đã nói rồi sao, cô chỉ là một kỹ nữ, vì tiền mà cái gì cũng có thể làm được.
Tôi tuy rằng không phải người Trung Quốc, nhưng từng nghe thấy một câu nói ở nước này: Khi làm kỹ nữ, thì đừng nên lập đên thờ. Có phải bọn họ nói như vậy không?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ôi ~ Trái tim của Giản Đồng bỗng đau nhói, trong lòng ngay lập tức liên cười nhạo một tiếng… Cô quả nhiên vẫn là người nhạy cảm, đến cả kỹ nữ cô cũng làm tốt rồi, thì còn già mồm cái gì.
Nhưng bàn tay của cô bị trói chặt ra đằng sau, lại càng bị siết chặt hơn, sự đau đớn do móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, lúc này cũng không còn cảm thấy đau nữa.
“Chỗ nào cũng được, nhưng chỗ đó thì không được.” Cô bướng bỉnh đối diện với anh, đôi mắt đỏ hoe, không hề chớp mắt, “Không được thì là không được.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nếu như tôi cứ muốn thì sao?”
Giản Đồng rủ mắt xuống, không nói gì… Kane chỉ cảm thấy, người phụ nữ ấy lúc này, khắp người đều đang phát sáng… Trên thế giới này, sao lại có người phụ nữ như vậy chứ!?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vô cùng tầm thường, lại vô cùng kiêu ngạo.
Rốt cuộc, là cái gì, đã tạo nên người phụ nữ như vậy?
Vài giây trước cô còn khiến cho người ta cảm thấy vô vị, cảm thấy tầm thường, nhưng ngay lập tức bạn có thể thấy được chỗ lóa mắt trên người của cô, lóa đến nỗi khiến cho người ta không mở được mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đôi môi, nhẹ nhàng chạm lên trên vết sẹo đó, Kane cảm nhận rõ được, toàn thân người phụ nữ này đang chấn động căng thẳng, mà lớp da ở dưới đôi môi cũng hóa cứng lại… Rốt cuộc, vết sẹo này, được tạo nên như thế nào?
Rốt cuộc, vết thương này, là do ai đã làm…
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu như, nếu như anh có thể từ trên cơ thể của cô, tạo nên một vết thương khắc cốt ghi tâm, ngay cả chạm cũng không thể chạm vào như thế, vậy thì tốt biết bao.
Bàn tay của Giản Đồng, càng bị dập chặt hơn, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, có máu chảy ra, tí ta tí tách…rơi xuống mặt đất.
Cuối cùng, Kane cũng thả tay Giản Đồng ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bốp!”
Một tiếng bạt tai, ở trong cái lõi thang bộ tăm tối này, vang lên vô cùng rõ rệt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cái tát này của cô thật mạnh”
Bàn tay của Giản Đồng đang run rẩy, nhưng đôi mắt lại rất kiên định, có chút thích thú khi được trả thù: “Cậu chủ Kane thích rắc muối lên vết thương của người khác như vậy, bây giờ cậu chủ Kane có lẽ đã biết rôi chứ, rắc muối lên vết thương, thực sự rất đau.”
Nói xong, cô cũng không quan tâm Kane có phản ứng gì, tức giận quay người, bước chân chậm rãi, đi lên trên tầng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kane vân đứng ở đó, bàn tay sờ lên khuôn mặt vừa bị đau, không đuổi theo, chỉ là ánh mắt lóe lên chút ánh sáng không rõ ràng, cứ nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi biến mất trong tâm mắt của mình.
Anh đi xuống tầng, đi ra khỏi khu kí túc xá, ngồi lên chiếc ô tô đỗ ở bên đường, khuôn mặt đau đến nóng cả lên.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh lại sờ lên mặt rồi “Xuýt xoa” một tiếng, “Thật là đau.”
Cầm điện thoại lên, không quan tâm bây giờ là mấy giờ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Thâm.
“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đầu bên kia điện thoại, truyền đến một tiếng chất vấn khó chịu.
Kane không quan tâm, rồi nói với người ở đầu dây bên kia: “Tớ bị đánh rồi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đối phương có lai lịch gì? Có mấy người, có thể đối phó được không?” Nói xong, trong điện thoại truyền đến âm thanh mặc quần áo sột soạt.
“Một người”
“Một người?” Lục Thâm giơ điện thoại lên, chau mày… Ai? Có thể một mình đấu lại Kane, ở thành phố S này, trong đầu của Lục Thâm, nghĩ đến một người có thể, nghĩ đi nghĩ lại, do dự một hồi: “… Trầm Tu Cẩn?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không phải anh xem thường người khác, những chuyện đánh người như thế này, không chỉ phải nhìn vào sức mạnh, mà còn phải nhìn vào thực lực ở đẳng sau.
Thân phận của Kane, năm ở đâu, hơn nữa sức mạnh của Kane từ trước đến giờ đều rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người có thể đánh được Kane, nếu không có hoàn cảnh như vậy, thì cũng không được.
“Không phải, tớ bị tát một cái.”
..” Bị tát…một cái? Có nghe thế nào, cũng không giống phong cách khi đánh nhau giữa những người đàn ông: “…Là ai đã tát?” Trong lòng Lục Thâm cảm thấy kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Con thú săn, chính là con thú săn mà tớ đã từng nhắc đến với cậu, A Thâm, tớ càng lúc càng có hứng thú với con thú săn này rồi, nếu như…
nếu như cũng có thể từ trên cơ thể của cô ấy, khắc xuống một vết thương khắc cốt ghi tâm, ngay cả chạm cũng không thể chạm vào ấy…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chưa nói hết câu, liền bị Lục Thâm ngắt lời: “Kane, cậu biết cậu đang làm gì!” Lục Thâm nghiêm túc đến độ trước giờ chưa từng có: “Cậu đang chơi đùa với lửa!”
“Được rồi, tớ phải lái xe, cúp máy đây.”
“Cậu mau dừng tay lại, có nghe thấy không, mau dừng…” Lời của Lục Thâm, chỉ nói được một nửa, thì nghe thấy cuộc gọi chuyển thành tiếng bận “tút tút tút…”.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay, ra sức ném mạnh xuống giường.
Một con thú săn?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một con thú săn, lại có thể khiến cho Kane trở nên bất thường như vậy sao?
Chí ít, anh cũng chưa từng nhìn thấy Kane, vì một con “thú săn” nào đó, mà trở nên bất thường như vậy!
“Ôi trời ~I” Lục Thâm tức giận chửi một câu, nhìn vào chiếc điện thoại đang ở trên giường, rồi lại cầm điện thoại lên, nhắn cho Kane một tin nhắn: Mau dừng tay lại! Đừng để bản thân trở thành tới Đúng lúc Kane dừng đèn đỏ, tiện tay mở mục tin nhăn ra, sau khi xem xong, miệng chế giêu một câu: “Dừng tay? Con thú săn càng lúc càng thú vị, thì sao có thể dừng tay?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đến mức câu nói “Đừng để bản thân trở thành tớ” của Lục Thâm, Kane càng không để tâm đến.
Lục Thâm là Lục Thâm, anh ấy là anh ấy, Lục Thâm có tâm, anh ấy không có tâm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ấn vào một nút, nóc của chiếc xe liền mở ra, dưới tốc độ này của xe, gió thổi tấp vào mặt, trên con đường đêm khuya trống trải, Kane đối mặt với gió, nhìn vào con đường trống trải hét lên: dust only gamel Kane Feloch, chỉ cần săn thú, chỉ có trò chơi, không có tâm.
Gió thổi qua đỉnh đầu, làm cho tóc của anh rối loạn lên… không sao cả.
Giản Đồng lại nhìn thấy người đó ở trước cửa kí túc xá của mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Không phải đã nói rồi sao, đừng có đến nữa.
Đừng có gặp lại nhau nữa” Cô dạo này, vì tiền, mà đã lo âu đến đau não. Cô cảm thấy nhất định là đầu óc của mình có vấn đề, ngày hôm đó thả ra một người giàu có lại không muốn, vào lúc bản thân đang nghèo kiết xác, lại đích thân đuổi cái nguồn tài nguyên duy nhất mà cô có thể kiếm được tiền từ đó đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô lại cảm thấy vết thương ở trên trán bắt đầu nóng lên.
“Đói rồi” Giọng nói từ tính của Kane ngắn gọn nói, một tờ phiếu 1 tỉ 7 được đưa đến trước mặt của Giản Đồng, mê hoặc hỏi : “Thật sự muốn cự tuyệt đến cùng như vậy sao? Nhất quyết phải cần thể diện như thế sao?”
“Cô thiếu 17 tỉ đúng không? 17 tỉ đối với cô rất quan trọng đúng không? Quan trọng đến mức, còn quan trọng hơn cả tính mạng cô? Cô thực sự, không cần suy nghĩ lại sao?” Vào lúc Kane nói như vậy, trong lòng của Giản Đồng bắt đầu bị lung lay.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Thực ra…kể cả tôi có muốn chạm lên vết thương của cô như nào đi chăng nữa, cô cũng có thể né tránh mà, cô có thể né tránh một lần, thì sau này tôi sẽ không chạm vào nó nữa.”
Đây là một cuộc dao dịch.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đối với ai mà nói, cũng đều không hề công bảng.
Cái mà Kane muốn chính là cảm giác vui sướng khi săn thú.
Cái mà Giản Đồng muốn là tiền.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Thực ra, cô biết mà, cho dù cô có đồng ý hay không, tôi vẫn có thể khiến cô bị khuất phục.
Không đứng ở đây đợi cô, tôi vần có thể đến Đông Hoàng để gặp cô.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bỉ ổi! Trong lòng Giản Đồng nổi giận!