Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 63: Giản Đồng vô liêm sỉ Giản Đồng!
Lại là Giản Đồng!
Tại sao ai cũng đều quan tâm Giản Đồng như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trân Mộc Mộc không thừa nhận lòng đố ky của bản thân, cô ta lúc này, giống như đang núp dưới mái hiên.
“Ông, ông chủ”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ta run rấy nói: “Tôi không hê nhằm vào Giản Đồng”
“Tôi không nghe lời lảm nhảm” Cùng với câu nói không chút ấm áp này, bàn tay đeo găng tay của người đàn ông, cố ý dùng sức giữ chặt vào cằm của Trân Mộc Mộc, cái lực đó, như muốn bóp vỡ vụn xương hàm dưới của người ta.
Trân Mộc Mộc bật khóc, cô ta thậm chí còn tưởng, vừa nghe thấy tiếng xương hàm dưới của mình vỡ vụn ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi, tôi, tôi nói” Cô ta cảm thấy người trước mặt mình giống như một con quái vật, quả thực rất đáng sợ, trong lòng vô cùng sợ hãi, lại càng thêm hận Giản Đồng… rõ ràng ở trước mặt mình, đã đồng ý giúp mình xin tha thứ!
Vốn dĩ là không hề làm!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vỗn đĩ là giả bộ làm người tốt!
Tỏ ra là người tốt!
Ghê tởm! Đồ kỹ nữ Đồ hèn hạ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người đóng kịch giỏi nhất chính là cô rồi!
Cho dù trong lòng Trân Mộc Mộc lúc này có nghĩ thế nào, nhưng bây giờ, cô ta thực sự rất sợ con quái vật ở trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Là cậu chủ Tiêu”
Cậu chủ Tiêu?… Trầm Tu Cẩn chau mày lại: “Tiêu Hằng sao?”
“Phải, tôi thích cậu chủ Tiêu, nhưng Giản Đồng lại quyến rũ cậu chủ Tiêu. Nếu như Giản Đồng là một người phụ nữ biết an phận, thì tôi đã không khó chịu với cô ta như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng cô ta không phải! Giản Đồng vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được. Cậu chủ Tiêu lại bị cô ta đánh lừa, cho đến hôm nay cũng không hề biết bộ mặt thật của cô ta.
Tôi không muốn nhìn thấy cậu chủ Tiêu bị người phụ nữ đó quyến rũ và lừa gạt như vậy nữa, cô ta quyến rũ cậu chủ Tiêu hư vậy, chẳng phải là để moi móc tiền của cậu chủ Tiêu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc Trân Mộc Mộc nói ra những lời này, nhưng không đơn giản chỉ vì lí do bản thân nhằm vào Giản Đồng là vì khó chịu với Giản Đồng, trong lòng cô ta, còn có ý khác, nói ra những lời này, cũng muốn khiến cho người đàn ông ở trước mặt này, nhận ra con người thật của Giản Đồng!
Trầm Nhất cau mày lại, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trầm Tu Cẩn, không nhìn ra được vui hay giận.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rủ mắt xuống, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Trân Mộc Mộc: “Cô nói Giản Đồng quyến rũ Tiêu Hằng, có chứng cứ không?”
“Có!” Nói đến đây, ánh mắt của Trân Mộc Mộc hiện lên vẻ tức giận: “Tôi ở trong lối thang bộ, nhìn thấy hình ảnh hai người đó đang hôn nhau!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đôi mắt sâu đen của Trầm Tu Cẩn, ngay lập tức trở nên sắc bén, “Cô nhìn thấy họ hôn nhau trong lối thang bộ?”.
“Phải! Tôi tận mắt nhìn thấy, cậu chủ Tiêu và Giản Đồng, hai người đó hôn nhau say đắm.”
Có một khoảnh khắc, Trầm Tu Cẩn loạn nhịp, chỉ là trong một khoảnh khắ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
c Ánh mắt dần dần hiện ra sự lạnh nhạt, trên khuôn mặt anh tuấn đó, được che phủ bởi một làn sương lạnh, Trầm Nhất là người ở bên cạnh Trầm Tu Cẩn lâu nhất, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự hỗn loạn trong tâm trạng của Boss.
“Không chỉ như vậy, cậu chủ Tiêu còn đối xử với Giản Đồng khác với những người bình thường, lần trước Giản Đồng bị ngã, cậu chủ Tiêu tận tay bám vào eo của Giản Đồng, rồi đỡ cô ta lên.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người bình thường sẽ để cho một người đàn ông bám vào eo của mình sao?”
Nhiệt độ của không khí xung quanh đang dần lạnh xuống, gương mặt của người đàn ông được che bởi một làn sương băng.
Trầm Tu Cẩn nheo mắt: “Cũng có thể là do Tiêu Hằng quyến rũ Giản Đồng?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhắc đến Giản Đồng, Trân Mộc Mộc lúc này, bất ngờ quên đi tình cảnh của bản thân, sự tức giận trong lòng, ngay lập tức được nhả hết ra, bật cười một tiếng: “Không thể nào! Giản Đồng lấy cái gì để được thu hút chứ? Là tướng mạo, ngoại hình, hay là cá tính, hoặc giàu có, hay là học lực?”
“Giản Đồng chẳng có gì hết, ai mà biết được cô ta dùng thủ đoạn gì để ra tay, ngay lập tức liền mê hoặc cậu chủ Tiêu chứ? Hay là giả bộ đáng thương để có được sự đồng cảm của cậu chủ Tiêu? Suy cho cùng người như Giản Đồng, cậu chủ Tiêu từ trước đến giờ chưa từng gặp”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trân Mộc Mộc nhắc đến Giản Đồng, thực sự không hề có chút nể nang gì, cô ta thực ra cũng vì nỗi căm giận Giản Đồng, mà nhân cơ hội lúc này, có thể nói ra trước mặt ông chủ của cô, trong lòng Trân Mộc Mộc nghĩ, hôm nay dù thế nào cũng phải vạch trân con người thật của Giản Đồng trước mặt ông chủ.
Trầm Nhất chau mày, nhìn vào gương mặt thuần khiết của Trân Mộc Mộc, lại càng cảm thấy khó chịu, dường như người con gái này đã quên mất rằng, khi cô ấy nói ra những chuyện về Giản Đồng ở đây, thì Giản Đồng vẫn đang ở trước mặt ông chủ giúp cô ấy xin tha thứ.
Vô ơn bội nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sắc mặt của Trầm Tu Cẩn lạnh như băng, đột nhiên thả lỏng ngón tay, hất căm của Trân Mộc Mộc sang một bên, rồi đứng dậy, cúi mặt xuống nhìn Trân Mộc Mộc ngã dưới đất: “Thật kinh tởm”
Giọng nói lạnh lùng trâm tĩnh, ánh mắt chán ghét ruồng bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trân Mộc Mộc không hiểu ý của anh ấy, nói: “Đúng, người phụ nữ như Giản Đồng, thật kinh tởm: “Nhầm rồi, tôi nói cô, thật kinh tởm”
Trân Mộc Mộc bỗng đơ người ra.
Trâm Tu Cẩn nói: “Cuối cùng tôi cũng biết, Tiêu Hãng tại sao lại đẩy cô vào tay của Đỗ Lập Quần rồi” Giọng nói trầm tĩnh, lãnh đạm nói: “Bởi vì cô, thật kinh tởm”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi…” Cô kinh tởm chỗ nào? Cô kinh tởm chỗ nào chứt “Tôi so với Giản Đồng…”
“Cô đừng so sánh với Giản Đồng. Kể cả cô có sống thêm một kiếp nữa, bất luận là tướng mạo ngoại hình hay là học lực, gia thế, cũng không bao giờ bằng cô ta.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tướng mạo, ngoại hình, học lực, gia thế…
Giản Đồng của ba năm trước, không thiếu một thứ nào.
Trầm Tu Cẩn có một khoảnh khắc cảm thấy khó chịu như vậy. Dường như là mình, đã tận tay kéo Giản Đồng từ trên cao xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng hôm nay, những thứ mà Giản Đồng đã từng không hề thiếu ấy, đột nhiên lại trở thành một lí do để Trân Mộc Mộc công kích cô ấy.
“Boss?” Trầm Nhất cất tiếng gọi, hình như dạo gần đây Boss đã đơ ra quá nhiều lần rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Tu Cẩn bị Trầm Nhất gọi một tiếng, mới trở lại bình thường, liếc nhìn Trân Mộc Mộc: “Tiết mục biểu diễn vùng vẫy trong nước đó của Giản Đồng, là của Tiêu Hằng vốn vì cô mà chuẩn bị”
Sắc mặt của Trân Mộc Mộc trở nên trắng bệch!
Mở to mắt ra… không! Không thể nào!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Anh lừa tôi! Cậu chủ Tiêu là một người tốt!”
Trầm Tu Gẩn suýt nữa thì bật cười, Tiêu Hăng là người tốt? Là người tốt?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ấy lời phải giải thích với Trân Mộc Mộc, quay ra phía Trầm Nhất gật đầu một cái, Trầm Nhất lập tức hiểu ý, rồi đến phía trước túm chặt Trân Mộc Mộc.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Trân Mộc Mộc vô cùng hoang mang! Cô sợ ông chủ sẽ làm ra chuyện còn kinh khủng hơn bây giờ với cô.
“ôn quá”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người đàn ông thốt lên một tiếng, Trâm Nhất liền lập tức bịt miệng của Trân Mộc Mộc lại, cô bị Trầm Nhất đưa lên xe.
Ở phía trước nhà kho, cộng thêm chiếc BMW của Trầm Tu Cẩn, là có tổng cộng 5 chiếc xe con màu đen, đồng loạt liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Biệt thự năm ở thành phố S của Tiêu Häằng, là nơi anh thường ở.
Năm chiếc xe con màu đen, đỗ ở bên ngoài nơi có người gác cổng biệt thự của Tiêu Hằng.
“Gọi điện cho Tiêu Hằng, nói với anh ta răng, Trầm Tu Cẩn mang đến cho anh ta một món quà.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người gác cổng nhìn thấy điệu bộ này, đối phương cũng không phải kiểu dễ đối phó, phong thái khí chất đều như người bình thường, lại nghe thấy ba chữ “Trầm Tu Cẩn”, anh làm người gác cổng lâu năm ở khu này, nên cũng từng nghe thấy tên của Trầm Tu Cẩn.
Không dám thô lỗ, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Hằng: “Cậu chủ Tiêu, ngoài cổng có một nhóm người tới, họ bảo tôi gọi điện cho anh”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Họ nói gì?” Tiêu Hằng chậm rãi nói.
“Trâm Tu Cẩn mang đến cho anh một món quà.
Tiêu Hằng đang uể oải, lập tức nheo mắt lại, đột nhiên cả người bừng tỉnh, căn cắn môi: “Mời cậu chủ Trầm vào trong ngồi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người gác cổng lập tức nghe theo, 5 chiếc xe con màu đen, cuối cùng đỗ ở bên ngoài cổng của biệt thự.
“Chủ tịch Trâm đã đến còn mang theo quà, hơi khách sáo rồi” Tiêu Hằng đang mặc đồ ngủ, dựa người vào cánh cửa, nói với vẻ cười đùa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Tu Cẩn lạnh lùng: “Cậu chủ Tiêu có thói quen đứng nói chuyện ở cửa sao?”
“Mời chủ tịch Trầm” Tiêu Hãng lập tức biết điều, mời Trầm Tu Cẩn vào trong nhà.
Bước vào nhà, Trầm Tu Cẩn cũng không hề khách sáo, liền ngồi xuống sô pha, Tiêu Hằng bước đến trước bàn: “Uống cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cậu chủ Tiêu, cậu có quen người con gái này không?”
Kèm theo câu hỏi đó, Trân Mộc Mộc bị đẩy ngã xuống dưới chân của Tiêu Hằng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter