Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 152: Thế giới này chỉ còn lại cô và anh vướng víu nhau đến cùng
“Cậu làm à?” Giọng nói lạnh lùng, cất lên từ trong miệng của Trầm Tu Cẩn, lạnh đến nỗi giống như đá ở trong hâm băng.
Tiêu Hằng nhìn chỗ nào của Trầm Tu Cẩn cũng thấy không thuận mắt, hếch cằm lên khiêu khích: “Phải. Cậu có thể làm gì tôi nào?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ánh mắt cực kì nguy hiểm của Trầm Tu Cẩn, liếc nhìn Tiêu Hằng, khuôn mặt anh tuấn co lại, đột nhiên cử động khóe môi, nở ra một nụ cười, Giản Đồng chỉ cảm thấy một lực dẻo dai đẩy mình ra, vào lúc phản ứng lại, vừa giương mắt lên, tim giống như ngừng đập!
“Tôi có thể làm gì cậu?” Trầm Tu Cẩn rên rỉ, dáng người cao to xông về phía của Tiêu Hằng, cười nhạo một tiếng, rồi giơ năm đấm ra: “Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nắm đấm đến nhanh như gió, sắc mặt của Tiêu Hằng ngay lập tức thay đổi, không hề trốn chạy, cũng giơ nắm đấm lên đấm như vậy… bịch!
Hai người đấm nhau, Tiêu Hằng bị lùi lại hai bước, cố gắng đứng vững, ánh mắt thay đổi liên tục, dường như vô cùng sợ sệt Trâm Tu Cẩn, bàn tay bị chấn động đến tê cả đi, trong lòng Tiêu Hằng tức giận, cắn răng chế giễu: “Cậu đánh đi, chạm thì tôi cũng chạm rồi”, đôi mắt đào hoa liếc về phía Giản Đồng ở gần đó, ánh mắt có chút u ám, đột nhiên sáng lên: “Đừng nói môi của cô ta, khắp cơ thể của cô ta tôi cũng đã chạm hết rồi, vừa nãy ở trong phòng riêng, tôi và cô ta lại mây mưa một trận.
Người họ Trầm, cậu đánh tôi thì có tác dụng gì không? Người phụ nữ của cậu, thử thì tôi cũng thử rồi, theo lí mà nói, để cho cậu đánh một trận, cũng không bị lỗ”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vào lúc Tiêu Hằng nói ra những lời không suy nghĩ, màu máu trên khuôn mặt của Giản Đồng liên biến mất, cản chặt hàm răng lại, bàn tay nắm thành nắm đấm buông xuống sát người, không ngừng run rẩy!
Hơi thở lúc này của Giản Đồng cũng hỗn loạn cả lên.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khuôn mặt nhỏ tái mét, trong ánh mắt hiện lên một chút đau khổ… Tiêu Hằng, tại sao phải bịa đặt, vụ cáo hãm hại cô!
Tiêu Hằng nhìn vào người đàn ông ở đối diện, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, trong lòng bỗng thấy thoải mái không nói nên lời… Tên họ Trầm, thứ tôi không có được, cậu cũng đừng hòng có!
Trong lúc đang cảm thấy thoải mái, đôi mắt liền liếc vẽ phía người phụ nữ đứng cách đó không xa, khi va phải ánh mắt thất vọng trên khuôn mặt tái mét của người phụ nữ đó nhìn anh, trong lòng Tiêu Hằng đột nhiên đau nhói, tiếp đến là cười lạnh: “Sao lại nhìn tôi như thế? Chơi đùa cùng cô chút thôi, chơi đùa một chút, có hiểu không? Còn coi là thật đấy à?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô tưởng rằng tôi đường đường chính chính là cậu chủ Tiêu, lại có thể nhìn trúng một người tàn hoa bại liễu như cô sao?
Chậc chậc, cũng thật là rẻ tiền, ngủ với kỹ nữ còn phải trả tiền, ngủ với cô thì đến cả tiên cũng không cần trả. Có điều, rẻ tiền thì chẳng phải là hàng tốt gì, bây giờ nghĩ lại, thật là kinh tởm đến phát buồn nôn.. ˆ “Bịch!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đi cùng với tiếng đó, là giọng nói giận dữ hừng hực của Trầm Tu Cẩn, đột nhiên cất lên: “Tiêu Hằng, cậu là cái thá gì chứ! Bản thân cậu cũng không tự tìm cái gương mà soi cho rõ à!
Còn có một điều.
Giản Đồng sẽ không để cho cậu chạm vào!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đừng nói vào lúc vừa nãy, mà là cả một đời này của cậu, cậu cũng chẳng có cơ hội để cùng cô ấy tiến thêm một bước quan hệ nào đâu! Bất luận là cơ thể hay là tâm lít”
“Người họ Trầm, cậu có hơi tự cho rằng, cô ta chính là một người phụ nữ chỉ cần trả tiền là có thể dang rộng chân ra! Cậu còn nghĩ cô ta là một liệt nữ trong trắng sao!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Điều này, bản thân cậu chẳng phải biết rõ nhất à!
Cậu dựa vào cái gì mà nói một kỹ nữ, Tiêu Hằng tôi cả đời này sẽ không được ngủ cùng?”
Chính là vì bị biểu hiện giả dối trong lời nói của bản thân làm địch, vì thế mới càng thêm tức giận, chính là vì Trầm Tu Cẩn nói trúng sự thật, cậu chủ Tiêu đường đường chính chính như anh, theo đuổi một người phụ nữ rất lâu, tiếp xúc thân mật nhất, chỉ là hôn môi, chính vì sự thật là như vậy, nên anh mới càng thêm không cam tâm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giận dữ hét lên với Trầm Tu Cẩn: “Một kỹ nữ!
Một kỹ nữ chỉ cần trả tiền là có thể làm việc mà thôi! Cô ta chỉ là một kỹ nữ mà thôi!” Dựa vào cái gì mà Tiêu Hãng anh nói chỉ cần có tiền, là sẽ chạm được?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Máu của toàn thân Giản Đồng bỗng chảy ngược dòng, lảo đảo suýt chút nữa thì ngã ra, chỉ có thể dựa vào tường, đối với Tiêu Hằng, cô từng có tình cảm nam nữ, nhưng bây giờ e là không còn rồi.
Chưa từng yêu, nhưng đôi tay đó, từng năm lấy cô bước đi trong mưa gió, vượt qua dòng người tấp nập, cái miệng đó, cũng từng thốt ra những lời yêu thương ấm áp nhất… Giả dối! Tất cả đều là giả dối!
Người đó, cũng đã từng ấm áp!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ vì nghe được quá khứ của cô từ những lời đồn, nghe nói quá khứ của cô là một người phụ nữ thủ đoạn độc ác bỉ ổi, chỉ vì cô từng ngồi tù, chỉ vì cô ở trước mặt anh hèn hạ cong đầu gối xuống, mà người đã từng ấm áp đó, lại thay đổi rồi sao?
Cô bám vào bức tường, loạng choạng đi về phía trước, sắc mặt tái mét, trong lòng Tiêu Hằng lại càng bị nỗi đau đớn mà đến bản thân cũng không có cách nào để giải thích bao phủ, bỡ ngỡ, khó nói… Không có cách nào để mở miệng!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Tu Cẩn nắm chặt tay lại thành nằm đấm, không muốn cô có bất kì tiếp xúc nào với kẻ lưu manh họ Tiêu kia, nhưng vào khoảnh khắc giơ chân lên bước về phía cô, đột nhiên dừng lại, cô bắt buộc phải, tự mình trưởng thành.
Giản Đồng loạng choạng bước đến trước mặt của Tiêu Hằng: “Từ trước đến nay tôi chưa từng hối hận vì đã quen anh, Tiêu Hằng trong mắt của tôi, nhẹ nhàng ấm áp, anh ấy từng là một tia sáng hiện lên trong cuộc đời tăm tối này của tôi.
Mà không phải những gì tôi nhìn thấy bây giờ, một người toàn thân tràn đầy vẻ căm ghét thế tục, vẻ mặt xấu xí hung ác… Tiêu Hằng, nếu như anh cho rằng, tôi là một kỹ nữ, một kỹ nữ mà ai cũng có thể khinh thường, vậy xin anh đừng vì một kỹ nữ hèn hạ vô liêm sỉ mà ai cũng có thể khinh thường, khiến cho bản thân trở thành một bộ dạng xấu xí.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tôi cảm ơn, và khắc ghi, anh ở giây phút tuyệt vời đó.”
Giản Đồng chậm rãi nói, rồi kiên định quay người, đi về phía của Trầm Tu Cẩn, cô nhìn vào Trầm Tu Gẩn ở trước mặt, nhìn vào người đàn ông này…trong ánh mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng bất lực… Đến đi, vướng víu nhau đi, không chết không nghỉ đi, cuộc đời này từ khi bắt đầu đem lòng yêu người đàn ông này, thì kết cục đã định sẵn – chỉ còn lại sự vướng víu đến vô tận và nỗi tuyệt vọng không chết không ngừng nghỉ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thế mà, cô lại ngây thơ muốn trốn chạy…
Tưởng rằng sau khi ra khỏi cái nhà tù đó, thì có thể được tự do, vậy thì, nhà tù trái tim thì sao?
Ân oán tình thù của cô và Trầm Tu Cẩn, bất kì người nào cũng không nên tham gia vào, bất kì người nào cũng không được tham gia vào!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiêu Hãng, người không nên tham gia vào, cũng không thể tham gia vào… Ngay từ đầu cô đã không nên lưu luyến cái ấm áp đó, cô nên đem cái quá khứ khiến cho người khác coi thường của cô ra, nói cho người đàn ông này nghe.
“Chủ tịch Trầm, chúng ta đến “duy ái’ thôi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một cánh tay chắc khỏe quấn chặt lấy đôi vai của cô, đột nhiên trời đất xoay chuyển, Giản Đồng cảm thấy hơi chóng mặt, lúc tỉnh ngộ, sớm đã được ôm chặt trong cánh tay của người đàn ông, cô cúi đầu xuống, không hề vùng vãy, để mặc cho anh ôm lấy mình, bước ra ngoài.
Tiêu Hằng bị tê hết cả cánh tay vẫn đứng yên ở chỗ cũ, chờ đến lúc ở đây không còn nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đó nữa, đột nhiên đôi chân mềm nhữn lại, lảo đảo dựa vào bức tường ở phía sau lưng, có bức tường ở sau lưng chống đỡ, mới không bị ngã xuống đất.
Ý của cô là gì?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô muốn làm người tốt?
Anh chửi mắng cô, sỉ nhục cô, khinh thường cô như vậy, tại sao cô lại không đáp trả? Cô nên thẳng thắn chỉ vào mũi của anh để chửi mảng anh mới đúng chứt Tại sao cô không chửi mắng anh, tại sao.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
không chửi măng anh, tại sao… không hận anh?
Từ trước đến nay tôi chưa từng hối hận vì đã quen anh, Tiêu Hằng trong mắt của tôi, nhẹ nhàng ấm áp, anh ấy từng là tia sáng xuất hiện trong cuộc đời tăm tối của tôi… Cô nói, anh là tia sáng của cô?
Hahahaha… “Tôi là tia sáng của cô ta… tôi là tia sáng của cô ta… tia sáng của cô tai Hahahaha…” Ở khóe mắt, có thứ gì đó ấm áp, chảy ra rồi, Tiêu Hằng lấy tay quẹt lên đôi mắt, vừa cười vừa nghẹn ngào: “Tôi là tia sáng của cô †a à… hahahahaha…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ai cần cô phải đóng giả làm người tốt! Ai cần chứ! Một kỹ nữ mà thôi, cô cứ thật thà yên phận làm một kỹ nữ là được rồi, cô cứ hận tôi là được rồi, cô chửi tôi đi, chửi tôi đi chứ… Ai cần cô phải đóng giả làm người tốt! Ai cần lời cảm ơn của cô!
Ai cần… làm tia sáng của cô! Hahahaha…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter