Chương 290 LẠI GẶP MẶT
Nửa sinh mạng có đủ không!
Tô Mộng mở miệng, không thể nói được gì.
€ó những đau khổ, người khác nói, đã qua đi rồi thì đều qua đi rồi, tại sao vân còn ghi hận.
Cũng giống như những gia đình che giấu dưới ánh đèn đỏ, những ánh đèn rực rỡ, có rất nhiều gia đình, có rất nhiều cầu chuyện Thông thường, cái người bị phụ lòng, bị ức hiếp, còn phải “bị” tha thứ.
Em xem, tôi đã xin lồi rôi, tại sao em vẫn nhớ, vân ghi thù, em là đồ hẹp hòi, con người em, chăng độ lượng chút nào.
Sau đó những người xung quanh sẽ oai phong lảm liệt, có xem, anh ây đã xin lôi rồi, cô còn muốn như thế nào chứ? Không thể lương thiện một chút sao?
Nhưng, những đau khổ này, chỉ có bản thân trải qua, mới có thế cảm nhận được.
Tô Mộng nhìn thấy Giản Đồng sống trong sung sướng mà vân không quên được đau khổ, cô muốn cô gái ngốc trước mặt mình hạnh phúc Nhưng cô ngốc này không thật sự ngốc, cô ngốc này rõ ràng hơn ai hết, cũng kiên định hơn bất cứ ai. Nếu không thì Tỏ Mộng không thể tưởng tượng được, trải qua sự trượt dốc từ thiên đường xuống địa ngục, chỉ trong một đêm bị người người hét đánh.
Sau khi trải qua những đau khổ ấy, có bao nhiêu người có thể sống tiếp vui vẻ như trước.
Ngay cả bản thân… Tô Mộng nầng ly rượu lên, uống vội một ngụm Ngay đến bản thân cô…không phải cũng thay đổi rồi sao?
Giản Đồng cầm túi xách lên, lúc rời đi, lại nhìn Sầu vào Tô Mộng: “Chị Mộng, chị nói xem, trên thế giới này, có ai thực sự hiểu ai?”
Một cầu hỏi không đầu không cuối Tô Mộng không hiểu: “Em..”
“Trên thế giới này, đến bản thân chưa chắc đã hiểu được chính mình”. Tỏ Mộng nhìn người con gái đứng ở cửa, gương mặt bình tĩnh nói với cô: “Chị Mộng, cậu chủ của chị tự cho răng đã hiểu em”
“.” Tô Mộng mở miệng, tại sao cô cảm thấy, chủ đề càng ngày càng tiến gần đến một cảm giác không thể nói ra được, có một cảm giác ghê rợn lạ lùng Cô nhìn ra cửa, cô nhìn thấy người con gái ấy mm cười nói: “Anh ấy sai rồi”
“Cạch”, cửa lại đóng lại, trong gian phòng chỉ còn lại một mình sợ hãi đứng sững bên bàn trà, hương thơm trà Phố Nhĩ từ từ lan ra, ngoài nó ra thì dường như không có bất kì dấu vết nào của Giản Đồng lưu lại.
Sau khi Giản Đồng rời đi, rất lâu sau Tô Mộng vần chưa lấy lại tinh thần, lặng lẽ đứng đó, cân nhấãc về từng từ từng câu lúc rời đi người con gái ẩy nói.
Chỉ cảm thấy, cô ngốc ấy sớm đã có một quyết định gì đó.
Giản Đồng đi ra khỏi hộp đêm. Làn gió đêm thổi lên người cô, cô kéo sát chiếc áo khoác ngoài, túm vào một chút, ngấng đầu nhìn lên trời, nói nhẹ một tiếng: “Thật là lạnh”.
Người giữ xe lái xe lại giúp cô.
“Cứ để đấy đi”
“Vâng, cô Giản”.
Cô gọi người giữ xe đang định rời đi lại: “Đợi một chút, cậu lái xe đến bãi đỗ xe đi”.
“Vậy còn cô?”
“Đêm nay tôi không muốn lái xe nữa, mai sẽ đến lây”
“Vâng, vậy cô đợi một chút”.
Cậu giữ xe đi rồi quay lại, đưa chìa khóa xe cho Giản Đông Rất lâu rôi cô không đi tàu điện ngâm hay ngồi xe bus.
Tôi nay, lại đặc biệt muôn ngồi tàu điện ngầm, đi xe bus.
Đồng hồ trên tay chỉ 200, säp nửa đêm rồi mà trên đường người đi lại vân rất đông Người đi đi lại lại, bên tai nghe thầy tiếng bước chân, tiếng nói chuyện lướt qua Trong mät người con gái, có một cảm giác gân như là hâm mộ.
Ngồi tàu điện ngâm rồi chuyển sang xe bus, mà cũng không làm vơi đi nôi cô đơn trong cô, vân thế, lẻ loi một mình.
Vân, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Văn không thể thoát khỏi chiếc lông giam.
Có cuộc gọi đến Cô câm lấy điện thoại, nhìn tên người gọi đến, đôi mät trở nên trầm trọng, ẩn nhận cuộc gọi, ánh mắt có một chút căng thảng và luống cuống “Xin lôi cô Giản, chúng tôi đã cố găng hết sức Đầu bên kia là một giọng nói phụ nữ máy móc, rất thuần thục nói.
“Nhưng mà một tuần trước không phải các người nói là có một người thích hợp sao?”
“Cô Giản, thực sự rất xin lôi, chúng tôi đã liên hệ với người đó với tốc độ nhanh nhất, nhưng thật không may, lúc tìm được người đó thì người †a đã xảy ra tai nạn xe, qua đời rôi. Đưa tang vào chính ngày hôm nay. Chúng tỏi đã cố găng hết sức rôi”.
Giản Đồng bất giác năm chặt điện thoại: “Vậy thì, người nhà anh ta có thích hợp không?”
“Xin lõi”. Trong điện thoại, người phụ nữ nói một cách máy móc.
Giản Đồng trâm mặc.
“Gô Giản? Cô Giản? Cô vân ổn chứ?”
Giản Đồng lập tức lấy lại nhận thức: “Không sao, còn về vấn đề thù lao của mọi người, tôi sẽ chuyển vào tài khoản của mọi người không thiếu một đồng”.
“Cô Giản, cô yên tâm, cô đã tìm đến chúng tôi thì chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực mà làm, tin răng, trên thể giới này, người có tủy thích hợp với anh trai cô không chỉ có một người này”.
“Được, làm phiền mọi người rồi”
Cô nói nhàn nhạt, nhưng trong lòng biết rõ, loại cơ hội này không phải nói có là có.
Dù cho là có, thì còn phải xem Giản Mạch Bạch có đợi được không.
Gác máy, cô nhẹ nhàng sờ lên sau lưng mình, cảnh đêm bên ngoài cửa số trôi nhanh về phía sau, cô không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, mơ mơ hồ hồ, chói mãt nhất chính là những chiếc đèn rực sỡ màu säc bên đường Từ từ nhằm mất lại Xuống xe Cách chỏ cô ở vân còn một đoạn đường Cô đi về phía đó, đi rất chậm rất chậm, trong đó có nguyên nhân vì chân đi không thuận tiện, cũng vì sự kháng cự trong lòng Đi nhiều rồi, bàn chân bắt đầu đau Sau lưng có một luông gió lạnh gào thét, “Két” một tiếng, là tiếng phanh xe gấp, một chiếc Maybach màu đen dừng lại sát bên cạnh cô.
Cô nhíu cô…sao lại có thể lái xe ở đây chứ.
Cửa xe, thuận thế mở ra “Gô Giản, mời cô đi với chúng tôi một chuyến”.
Cô lạnh lùng nhìn, “Trời tối rôi, đeo kính râm vần nhìn thây à?”
Người đó cười nhẹ một tiếng: “Chỉ cần nhìn rõ được đích thị là cô Giản là được rồi”.
“Nếu tôi nói không đi thì sao?”
“Vậy thì tôi chỉ có thể mời cô lên xe thôi”.
Giản Đồng lạnh lùng nhìn người ấy: “Trâm Nhất, trong gia huấn nhà họ Trâm, kẻ phản bội thì sẽ có kết cục như thế nào?”
“Cô Giản, nói lại thì cô họ Giản còn tôi dù sao cũng là họ Trâm”.
“Ha..” Giản Đồng cười chế giêu, liếc mắt sang: “Trâm Nhất, hiện tại anh làm việc cho ai?”
“Trâm Nhất dù sao cũng họ Trầm, đương nhiên làm việc cho người nhà họ Trâm. Cô Giản đã biết còn cố tình hỏi”. Mặt Trâm Nhất không còn kiên nhản nữa: “Được rồi, tôi còn phải báo cáo nhiệm vụ, Giản Đồng, cô tự mình nghĩ cho rõ đi, tự mình ngôi lên xe hay là cần người Tmời’ cô lên?”
Giản Đồng buông thống tay xuống, hơi toát mồ hôi, cố chấn tĩnh: “Được, tôi đi cùng anh”.
Cô lặng lẽ ngồi vào chiếc Maybach, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, tòa nhà cồ ở, cách đó không xa, ngồi ở trong xe vần có thể nhìn thấy cánh cửa số sảng đèn ấy.
Cửa xe đóng lại, Trâm Nhất ngồi vào ghế phụ: “Cô Giản, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
“Đúng, lại gặp mặt rồi.
Nhưng anh lại là chó của người khác rồi”
Trâm Nhất như bị kích động, ngại quá hóa :“Đấy là do ai hả? Giản Đồng, tôi có thế nào giậ thì cũng hơn cái đồ độc ác, tội phạm giết người như côi”
Khóe môi Giản Đồng giật giật, cũng không biện luận giải thích…cô có phải tôi pham giết người hay không, Trâm Nhất không biết sao?