Editor: Waveliterature Vietnam
"Thẩm Ngưng, đừng quá kích động..."
Lãnh Nhược Băng vội vàng quát lên, Thẩm Ngưng liền cúp điện thoại, nghe thấy manh âm từ điện thoại, Nhược Băng cuống quýt cả lên, lòng bà nóng như lửa đốt, bà vội vàng gọi ngay cho Khổng Diệp- -
"Phu nhân...."
"Thẩm Ngưng thực sự đến New York saoi?"
"Xin lỗi, tôi đang chuẩn bị thông báo vấn đề này với bà. Cô ấy đã đe dọa tôi bằng cái chết cho nên tôi phải để cô ấy ra đi. Cô ấy bị thương khi rời đi. Tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ trở về Hồng Kông và đưa mọi người xung quanh đi tìm cô ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ đến New York và tôi vừa nhận được tin... "
"Hèn mạt thật đấy! Ngay cả một người mà canh cũng không cong, cậu không làm được còn viện lý do, tôi không nghĩ tôi lại tin tưởng cậu, cậu lập tức cút ngay cho tôi."
...
Đang lúc giận dữ, Lãnh Nhược Băng liền cúp điện thoại, vừa lúc đó bà gọi ngay cho Thẩm Tang Hải.
"Nhược Băng!"
"Tang Hải, Thẩm Ngưng đã đến New York, con bé có vẻ khá kích động khi gọi cho tôi. Tôi đã nói vài lời không phải với nó. Ông nhanh chóng cử ai đó đi tìm con bé giùm tôi. Đừng để nó làm điều gì quá trớn."
Advertisement / Quảng cáo
"Được rồi, tôi sẽ cho người đi tìm nó ngay lập tức, bà hãy ở lại Dạ gia và bảo vệ cho Thiên Vũ đi."
"Tôi biết mà. Cảm ơn vì ông đã hiểu tôi, Tang Hải!"
"Bà đừng ngốc nghếch như vậy, vợ chồng còn nói cảm ơn gì chứ? Con của bà cũng như con của tôi, Thẩm Ngưng và Thiên Vũ đều giống nhau."
"Được rồi."
"Tôi cúp máy đây."
"Vâng."
...
Vừa cúp điện thoại, Nhược Băng mắt đỏ hoe, tâm trạng khá tệ, vừa phiền lòng về chuyện của hai cô con gái, vừa áy náy với Thẩm Tang Hải.
Thẩm Tang Hải thực sự đã hi sinh quá nhiều cho bà. Những chuyện của Thiên Vũ và Thẩm Ngưng, ông luôn ủng hộ bà vô điều kiện. mà không bao giờ than phiền một câu. Mooic khi Thẩm Ngưng tìm đến ông khóc cả lên, ông chỉ nói một câu: "Cha tin vào mẹ của con, mọi quyết định của bà ấy đều đúng đắn! "
Thậm chí tới tận thời điểm này, ông cũng không quên dặn dò bà rằng phải chăm sóc thật tốt cho Thiên Vũ.
Advertisement / Quảng cáo
...
Lãnh Nhược Băng cố gọi điện thoại cho Thẩm Ngưng, nhưng vẫn không được. Bà đành phải gửi cho cô ấy một tin nhắn.
"Thẩm Ngưng, ở trong vấn đề này, Thiên Vũ và con đều là nạn nhân như nhau cả thôi, hơn nữa, con bé lại là chị gái của con. Con không được bốc đồng. Nếu con làm bất cứ điều gì làm tổn thương chị gái của con, bạn sẽ hối hận suốt đời đấy."
"Thẩm Ngưng, con và Thiên Vũ đều là máu thịt của mẹ. Mẹ đều thương yêu cả hai đứa như nhau. Có chuyện gì cũng nên thông qua mẹ trước, không được bốc đồng..."
...
Nhược Băng đã gửi hơn một chục tin nhắn văn bản, hy vọng rằng Thẩm Ngưng có thể nhìn thấy và bình tĩnh lại, nhưng cô biết đó chỉ là hy vọng mà thôi, với tính cách của Thẩm Ngưng sẽ không ai có thể lay chuyển quyết tâm của cô được, trước khi mọi việc được giải quyết, cô sẽ không mở điện thoại ra...
Bây giờ, Nhược Băng chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, kế hoạch của Tiêu Hàn vẫn ổn, đám cưới không phải tổ chức, sau đó hai cô con gái của cô không phải giết nhau nữa..
**
Đám cưới được tổ chức tại khách sạn bảy sao Hải Cung do Dạ Diễm đích thân chọn và đặt chỗ.
Vào lúc 9 giờ sáng, mọi thứ đã sẵn sàng. Họ hàng hai bên đều ở trên con đường xanh bên ngoài khách sạn. Lão thái gia cũng đã có mặt. Ông thúc giục Dạ Diễm đến biệt thự trên sườn núi để đón cô dâu. Dạ Diễm cùng với đội rước dâu hùng mạnh bắt đầu xuất phát. Bởi vì đây là kiểu hôn lễ theo phong cách phương Tây nên không có nhiều nghi lễ như thờ cúng. Mất khoảng một tiếng rưỡi để qua đó.
Trong biệt thự, các stylist cũng bắt đầu mặc quần áo cho Thiên Vũ. Nhược Băng vẫn theo chăm Thiên Vũ không rời nửa bước.