Editor: Waveliterature Vietnam
Tiêu Hàn tự mình dẫn người đi đón Kiều Tinh, Kiều Tinh quả nhiên đang trong tình trạng hôn mê nghiêm trọng, Tiêu Hàn lo lắng, tìm bác sĩ riêng của mình để kiểm tra Kiều Tinh một lần nữa, bác sĩ nói rằng Kiều Tinh hiện tại không ổn định, nói chính xác là không biết đến lúc nào mới tỉnh lại, phải nhanh chóng phẫu thuật, nếu không sau này có thể trở thành người thực vật.
Khi Tiêu Hàn nghe những lời này, ánh mắt sáng lên, lại còn mừng thẫm, cứ như thế này anh đỡ phải động tay động chân, mặc kệ như vậy, một thời gian nữa, Kiều Tinh sẽ mãi mãi không thể nói ra được sự thật.....
Tư Tuệ nhận được quyết định của Tiêu Hàn, trong lòng cô có chút khó chịu, cô biết được rằng Tiêu Hàn, có một số thủ đoạn trong kinh doanh, nhưng đối nhân xử thế rất lương thiện, không biết tại sao lại trở thành thế này?
Bất kể mối quan hệ thân thiết giữa Kiều Tinh và Lam Thiên Vũ, Kiều Tinh và Tiêu Hàn trước đây cũng là bạn đại học, cũng là chỗ thân tình, anh ta thế nào có thể nhẫn tâm nhìn một cô gái trẻ tuổi biến thành một người thực vật?
Có lẽ nào tình yêu có ma lực lớn đến vậy, nhưng ma lực này có thể là đúng đắn, và cũng có thể là sai lầm.
Ví dụ như Tư Tuệ, khi cô cảm thấy điều này là sai trái, nhưng cô vẫn tiếp tục ủng hộ Tiêu Hàn, vì cô yêu anh, miễn là anh cảm thấy đúng, cô sẽ là điều đó, không vì lý do gì.
**
Advertisement / Quảng cáo
Ba giờ chiều ngày hôm sau Lam Thiên Vũ tỉnh dậy, Dạ Diễm nghe thấy tiếng khóc tê tái của cô trong phòng bệnh, và trái tim anh cũng như vỡ ra từng mảnh, anh bịt hai lỗ tai lại không dám nghe, cũng không dám đối mặt cô.....
Mất đi đứa bé, Lam Thiên Vũ dường như tuyệt vọng, cô giống như cái xác không hồn, ngày nào cũng thẫn thờ ngồi trên giường rơi lệ, linh hồn sắp bị trút bỏ, dù Donna có khuyên nhủ cô ấy thế nào, cũng không chịu ăn uống gì, bác sĩ không còn cách nào, phải cho cô ấy uống thuốc an thần.
Dạ Diễm không dám đi gặp Lam Thiên Vũ, tiu rằng ở chung một nhà, nhưng ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, bất kể ngày đêm bận rộn.
Anh đang bận đối phó với Tiêu Hàn, anh mang tất cả oán hận của mình sang cho Tiêu Hàn, anh cho rằng tất cả mọi thứ là do Tiêu Hàn gây ra, nếu Tiêu Hàn không có âm mưu cướp Lam Thiên Vũ, dùng thủ đoạn đê tiện để lừa dối cô, lúc ở đám cưới cô sẽ không bỏ Dạ Diễm mà chạy theo Tiêu Hàn;
Nếu Lam Thiên Vũ không đi cùng Tiêu Hàn trong đám cưới, Dạ Diễm sẽ không tức giận đến phát điên, lại càng không mất đi lý trí để rồi làm tổn thương cô, như vậy cũng sẽ không xảy ra việc mất đi đứa trẻ.....
Suy cho cùng, tất cả tội lỗi đều do Tiêu Hàn gây nên.
Dạ Diễm bắt đầu chính thức tuyên chiến với Tiêu Hàn, toàn lực đả kích Tiêu Hàn, muốn cho Tiêu Hàn lâm vào đường cùng, sau đó quỳ trước mặt hắn sám hối.....
Advertisement / Quảng cáo
**
Hoạt động kinh doanh trước giờ của Dạ Diễm luôn thịnh vượng, lần này không còn đường sống, chỉ mất vài ngày để thua mua hết 30% cổ phần của Tiêu Hàn trong công ty ở Mỹ, thậm chí là tác động tới các cổ đông khác, gây áp lực cho Tiêu Hàn buộc hắn phải từ chức.
Hội đồng quản trị trong tình trạng rối loạn, ngay cả những người không tham gia kinh doanh trong những năm gần đây cũng đã đích thân đến bệnh viện để nhắc nhở Tiêu Hàn coi trọng chuyện này, nhưng Tiêu Hàn vẫn cố chấp, công ty dù có vấn đề gì vẫn có thể khắc phục được, nhưng không có được Lam Thiên Vũ, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Tiêu Hàn lợi dụng cơ hội này cướp lấy Lam Thiên Vũ, đối với kế hoạch này, anh đã từ bỏ việc điều trị vết thương trên mặt, vết thương trên mặt tiếp tục chuyển biến xấu, may mắn thay khi nhìn thấy Lam Thiên Vũ anh có thể dễ dàng chạm vào trái tim cô ấy.
Tối nay, Tiêu Hàn cùng mọi người lái một chiếc RV, mặc bộ đồ cho Kiều Tinh đang hôn mê bất tỉnh, mang theo rất nhiều vệ sĩ, từ từ đi theo hướng biệt thự của Dạ gia ở ngoại ô phía tây.
Căn biệt thự to lớn này vốn dĩ để dành cho Lam Thiên Vũ và Dạ Diễm cùng ở đây hưởng thụ cuộc sống mới mẻ, nhưng bây giờ vì đứa trẻ đã ra đi nên không khí trở nên trầm lặng.
Lam Thiên Vũ ngồi trong phòng bệnh như thường lệ, bỗng nhiên nghe thấy Triệu Quân vội vàng ra lệnh: "Mau gọi cậu chủ, Tiêu Hàn mang theo rất nhiều người tới đòi người."
"Vâng!"