Editor: Waveliterature Vietnam
"Được, tôi lập tức cử người đến đón cô ấy." Lãnh Nhược Băng nói, "Lôi Liệt, cám ơn cậu."
"Không cần khách khí, về phần Lam Thiên Vũ......"
Lôi Liệt còn muốn nói gì đó, Lôi Đình bỗng nhiên giật lấy điện thoại trên tay lập tức cúp máy.
"Ba....." Lôi Liệt buồn bực, "Tại sao ba lại tắt điện thoại của con? Con chưa nói xong."
"Không được nói chuyện điện thoại hơn một phút ở các nước chính khách, ngươi có hiểu nguyên tắc này không? Ngươi đã được dạy trong quân đội thế nào?" Lôi Đình nghiêm khắc nói.
Lôi Liệt không nói nên lời, đúng là quân đội có nguyên tắc này, để tránh việc người ta theo dõi, ở các người chính khách không thể gọi điện thoại quá một phút đồng hồ.
"Về sau đừng nói chuyện với những người không liên quan, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của Lôi gia." Lôi Đình lạnh lùng cảnh cáo.
Advertisement / Quảng cáo
"Ba, người này sao lại không liên quan, Dì Lãnh là mẹ của Lam Thiên Vũ, con cũng là kính trọng người bề trên." Lôi Liệt cảm thấy cha mình hôm nay toàn nói chuyện vô lý, bình thường ông cũng đâu như vậy.
"Nhưng người kinh doanh thường giảo huyệt, ngươi thật là ngu ngốc, có khi bị người ta lừa cũng không biết." Lôi Đình lấy điện thoại xóa danh sách cuộc gọi, "Sau khi trở về lập tức quay lại quân ngũ, không được phép gặp lại gia đình Lam gia."
"Ba, sao ba cứ cấm đoán con qua lại với Lam gia, hay là ba biết cha mẹ của Lam Thiên Vũ." Lôi Liệt dò hỏi.
"Ta không biết." Lôi Đình trả lời nhanh chóng.
**
Lãnh Nhược Băng cầm điện thoại đi ra phòng bệnh, muốn phái vệ sĩ đi đón Kiều Tinh, nhưng vừa mới đi được hai bước liền cảm thấy choáng váng, phải dựa vào tường.
Bây giờ đã là năm giờ sáng, trời rất sáng, Lãnh Nhược Băng đã ở bên giường bệnh trông coi Thẩm Ngưng cả đêm qua, trong lòng vẫn lo lắng cho Lam Thiên Vũ, một đêm không ngủ, sức lực yếu ớt, trạng thái bây giờ không hề ổn.
"Nhược Băng, em làm sao vậy?" Thẩm Tang Hải ân cần hỏi, Lãnh Nhược Băng đã tỉnh táo đôi chút, quay đầu lại nhìn anh, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Tang Hải, em không sao, có thể do quá mệt mỏi."
Advertisement / Quảng cáo
"Sức khỏe em không tốt, lại thức cả đêm, liệu có ổn không?" Thẩm Tang Hải cầm tay bà, "Đi nghỉ ngơi một lúc đi, nơi này có anh trông coi là được rồi."
"Em sợ lúc Ngưng nhi tỉnh lại, không kiềm chế nổi cảm xúc, em phải ở lại với nó." Lãnh Nhược Băng trình bày, "Tang Hải, em xin lỗi, em không phải là người mẹ tốt, đều do em, nên Ngưng nhi và Thiên Vũ mới xảy ra chuyện như vậy."
"Là do Ngưng nhi tính tình ngang bướng, không phải lỗi của em." Thẩm Tang Hải thở dài, "Em vừa rồi mới nghe điện thoại, có chuyện gì không?"
"À, Lội Liệt gọi điện thoại nói cho em biết, Kiều Tinh chưa chết, bây giờ đang ở đại sứ quán, thông báo cho em đi đón cô ấy." Lãnh Nhược Băng nói.
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Tang Hải thở phào nhẹ nhõm, "Lúc trước ở đám cưới anh nghe Tiêu Hàn nói Kiều Tinh đã chết, anh cảm thấy rất xót xa, may mắn là đã không xảy ra việc gì."
"Đúng vậy, không có việc gì là tốt rồi." Lãnh Nhược Băng cũng cảm thấy may mắn, "Nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện, em thật sự không biết giải thích với cha mẹ cô ấy thế nào."
"Nhưng mà, Kiều Tinh chưa chết, tại sao Tiêu Hàn lại nói là đã chết? Còn nói là Dạ Diễm hại chết cô ấy?" Thẩm Tang Hải cau mày, nghi ngờ hỏi, "Có phải trong chuyện này có chuyện gì hiểu nhầm?"
"Đáng lẽ ra." Lãnh Nhược Băng không muốn nghĩ nhiều, "Lúc trước em có hỏi Tiêu Hàn chuyện của Kiều Tinh, Tiêu Hàn nói lúc đó thân thể Kiều Tinh đều là máu, không có cơ hội sống sót, thời điểm đó tình thế nguy hiểm, cậu ta không chắc chắn rằng Kiều Tinh đã chết, cho nên cậu ta không thể khẳng định còn sống hay chết. Cho dù trong đó có hiểu lầm cũng có thể giải thích, Tiêu Hàn vì cứu Thiên Vũ, sẵn sàng bị thương, chuyện của Thiên Vũ đã làm cậu ấy vất vả rồi."