Lẽ nào cha có chuyện bí mật khó nói?
Không thể nào, địa vị của cha cao như vậy, có thể hô mưa gọi gió trong giới chính trị, có chuyện gì không làm được chứ?
Rốt cuộc nguyên nhân là gì?
Lôi Liệt không thể nào hiểu nổi.
Gần đây sức khỏe của Kiều Tinh đã ổn định hơn nhiều nhưng mà vẫn chưa tỉnh lại, Lôi Liệt vô tình gặp được Lam Thiên Vũ, muốn có được số điện thoại của cô, hy vọng là sau khi Kiều Tinh tỉnh lại có thể liên lạc với cô đầu tiên...
Bây giờ Lôi Liệt chỉ mong Kiều Tinh nhanh chóng tỉnh lại, cứ để Lam Thiên Vũ tiếp tục ở cạnh Tiêu Hàn, không biết lúc nào sẽ lại chịu tổn thương...
*****
Trên đường về nhà, Lam Thiên Vũ mang tâm sự nặng nề.
"Em vẫn đang nghĩ đến Lôi Liệt sao?" Tiêu Hàn không vui hỏi.
"Vâng." Lam Thiên Vũ gật đầu, "Em không hiểu sao anh ấy lại tránh né em như vậy, dù là có không muốn dính líu đến nhà họ Dạ thì cũng đâu cần cố ý tránh mặt em đâu!? Anh ấy hình như ngay cả nói thêm mấy câu cũng không dám vậy."
"Có lẽ anh ta có lý do riêng." Tiêu Hàn lãnh đạm nói: "Em không nên nghĩ nhiều quá, không qua lại thì không qua lại, dù sao cũng không phải là bạn bè gì quan trọng."
Lam Thiên Vũ nhíu chặt đôi lông mày: "Lôi Liệt là bạn tốt của em, anh ấy quan trọng đối với rm."
"Hai người mới quen nhau được bao lâu chứ?" Tiêu Hàn lạnh lùng cười: "Thiên Vũ, không phải anh nói em, em lúc nào cũng vậy, luôn xem tất cả mọi người là người tốt, với Tiêu Kỳ cũng vậy, Dạ Diễm cũng vậy, bây giờ Lôi Liệt cũng vậy, nếu em cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi."
"Đúng vậy, em thừa nhận là em nhìn nhầm Tiêu Kỳ và Dạ Diễm, nhưng Lôi Liệt không giống vậy, anh ấy là người tốt." Lam Thiên Vũ hơi tức giận: "Tiêu Hàn, đề nghị anh tôn trọng bạn bè của em."
"Được được được, coi như anh chưa nói gì." Tiêu Hàn không muốn tiếp tục tranh luận với cô, mất công lại khiến bản thân không vui.
"Tiêu Hàn, hôm qua em đã nói với anh chuyện muốn chuyển đến ở với Thẩm Hân, hôm nay anh sắp xếp một chút đi!" Lam Thiên Vũ nghiêm túc nói: "Em biết anh tốt với em, nhưng em thật sự không thể ở chỗ của anh được, như vậy không tốt cho danh tiếng của cả anh và em."
"Thiên Vũ..."
"Em đã quyết định." Lam Thiên Vũ ngắt lời Tiêu Hàn, quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Em chỉ báo với anh một tiếng, không phải hỏi ý của anh, mong anh hiểu cho."
Tiêu Hàn nhíu chặt lông mày, anh ta hết lòng hết dạ làm nhiều chuyện cho Thiên Vũ như vậy, tiếc là cô lại không hề cảm động chút nào, vẫn muốn dọn đi như cũ, anh không thể ép buộc cô, nhưng bây giờ thật sự không cam lòng.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Hàn nói: "Được rồi, em đã không muốn ở lại chỗ của anh, anh cũng sẽ không khiến em phải khó chịu. Nhưng mà tài xế của anh hôm nay có hội nghị quan trọng, sợ là không thể giúp em dọn nhà được, ngày mai được không?"
"Em chỉ có một rương hành lý, cũng không có đồ đạc gì nhiều, em tự đi là được."Giọng của Lam Thiên Vũ trở nên tốt hơn, Tiêu Hàn đồng ý khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải đồ đạc nhiều, nhưng không ai bảo vệ em, anh lo lắng." Tiêu Hàn nói: "Sau khi em chuyển đến nhà Thẩm Hân, em sẽ để bốn người bảo vệ cho em, chuyện này em phải đồng ý."
"Không cần phải huy động nhiều nhân lực vậy đâu!?" Lam Thiên Vũ nói.
"Có chuyện này có lẽ em chưa biết." Giọng Tiêu Hàn bỗng trở nên nghiêm túc: "Lần trước Tiêu Kỳ bắt cóc em lại đam Dạ Diễm bị thương, bị xử tù ba năm, nhưng gần đây anh nghe nói anh ta đã vượt ngục chạy trốn, anh lo lắng anh ta sẽ quay lại tìm em."
Nghe được chuyện này, trong lòng Lam Thiên Vũ hốt hoảng: "Sao có thể như vậy? Không phải anh ta kết hôn với Bạch Lộ rồi sao?"
"Đã chia tay lâu rồi." Tiêu Hàn cười chế giễu: "Ngày bị cảnh sát bắt thì Bạch Lộ đã ly hôn với anh ta, bây giờ trong tay anh ta không có gì, cùng đường sẽ khó tránh làm ra những chuyện tiêu cực."