Từ nhỏ đến lớn Thẩm Ngưng Nhược đều tỏ ra ích kỷ ngang ngạnh, muốn cái gì nhất định phải có bằng được, nếu không sẽ có thái độ quá đáng, Lam Thiên Vũ luôn nhường cô ta, sau đó cô ta lại theo Lam Thiên Vũ về nhà họ Thẩm, nhận được bao nhiêu sự cưng chiều, tính tình càng trở nên kiêu ngạo.
Dù vậy, Lam Thiên Vũ vẫn nhớ dáng vẻ đáng yêu của cô ta trước đây, nhớ rõ cô ta như cái đuôi nhỏ đi theo gọi cô "chị ơi" thật đáng yêu......
"Haiz......" Lãnh Nhược Băng thở dài một hơi, mắt lại đỏ, nhưng bà vẫn cố gắng giữ vẻ tươi cười, "Bác sĩ nói con bé bị thương nặng, không thể chữa khỏi nhanh như vậy......."
Nói đến đây, giọng bà trở nên nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
"Vậy từ từ chữa trị, bây giờ kỹ thuật thẩm mỹ phát triển, nhất định có thể chữa khỏi." Lam Thiên Vũ nhẹ nhàng an ủi.
"Đúng vậy, mẹ không lo lắng điều này, cùng lắm thì lấy đi một mảng da trên người, tuy tốn chút thời gian và tiền bạc, nhưng chắc chắn có thể chữa khỏi, chẳng qua....... " Lãnh Nhược Băng rốt cuộc nhịn không được khóc lên, khóc không thành tiếng nói, "Tinh thần con bé có vấn đề rất lớn, mẹ nghĩ tâm lý con bé đã bị kích thích, đầu tiên phải cho bác sĩ chữa trị tâm lý, lần này đến Hàn Quốc mẹ mới biết, thì ra con bé đã bắt đầu có triệu chứng tâm thần phân liệt........ "
Lam Thiên Vũ kinh ngạc nhìn bà, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại, cô không dám tin vào lỗ tai mình, tại sao lại như vậy???
Thẩm Ngưng Nhược điên rồi???
Đây là thật sao???
"Aiz...... " Lãnh Nhược Băng lau nước mắt, "Xin lỗi con, thật ra không nên nói chuyện này trước mặt con, mẹ nhất thời không khống chế được cảm xúc."
"Người nên xin lỗi là con." Lam Thiên Vũ cảm thấy vô cùng áy này, "Nếu ngay từ đầu con không chọn Dạ Diễm, mọi chuyện sẽ không xảy ra, Ngưng Nhược cũng sẽ không trở thành như vậy."
"Việc này không thể trách con, lúc trước Dạ Diễm liều mạng bảo vệ con, phàm là phụ nữ đều hiểu ý." Lãnh Nhược Băng kéo tay Lam Thiên Vũ, thành khẩn nói ---------
"Thiên Vũ, con, Ngưng Nhược, Tiêu Hàn, cả Cung Vũ Dao, tuổi thơ các con đều có bóng ma, mỗi người các con đều có chút suy nghĩ sai lệch về tình yêu, tính cách đều có sự thiếu hụt hoặc nhiều hoặc ít, nên tình yêu của các con mới khó khăn trắc trở như vậy, nhưng mẹ hy vọng, bất luận xảy ra chuyện gì, các con đều có thể giữ tâm chính trực và sự kiên cường không chịu khuất phục, tuyệt đối không được đi sai đường, không được giống Ngưng Nhược, tự hủy hoại chính mình........"
"Con hiểu, con sẽ không như vậy."
Lam Thiên Vũ gật mạnh đầu, giờ phút này cô bỗng hơi hiểu được Lãnh Nhược Băng, đôi khi tình yêu thật sự không phụ thuộc vào chính mình, như cô, xảy ra nhiều chuyện như vậy vẫn không thể tự mình chi phối, có lẽ tuổi trẻ của Lãnh Nhược Băng cũng từng có thời điểm này.
"Mẹ tin, con là con gái mẹ, con sẽ kiên cường như mẹ." Lãnh Nhược Băng vuốt ve mái tóc Lam Thiên Vũ, vui mừng nở nụ cười, "Nên mẹ muốn nói cho con một tin, hy vọng con có thể chuẩn bị tâm lý tốt."
Lam Thiên Vũ hơi sửng sốt, bối rối hỏi: "Không phải mẹ muốn nói cho con chuyện của Ngưng Nhược sao? Chẳng lẽ còn tin nào đáng sợ hơn?"
"Tin này mẹ cũng vừa mới biết." Lãnh Nhược Băng thương cảm thở dài, "Mẹ lo lắng rất lâu, xem có nên nói với con không, nhưng cuối cùng thì con vẫn có quyền được biêt, bất kể con quyết định thế nào, mẹ vẫn ủng hộ con......."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Lam Thiên Vũ vội vàng hỏi.
"Dạ Diễm cậu ấy......."