"Dạ Diễm cậu ấy......"
"Á--------"
Lãnh Nhược Băng còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét, sau đó là một trận ồn ào.
Lãnh Nhược Băng dừng đề tài, nghi hoặc nhìn ra bên ngoài: "Xảy ra chuyện gì?"
Lam Thiên Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, lại vội vàng truy hỏi: "Vừa rồi mẹ muốn nói gì? Dạ Diễm làm sao?"
Nghe đến tên Dạ Diễm, cô không còn tâm tư để ý tới chuyện bên ngoài.
"Dạ Diễm nó......"
"Rầm!" Ti Tuệ đột nhiên vọt vào, ngắt lời Lãnh Nhược Băng, "Cô Lam, nguy rồi, cô Thẩm ngã cầu thang."
"Cái gì?" Lam Thiên Vũ đứng lên, "Có nghiêm trọng không?"
"Đầu bị đập xuống, chảy máu rất nhiều, chân cũng trẹo, phải nhanh chóng đưa cô ấy đi bệnh viện." Ti Tuệ lo lắng nói, "Cô mau đi xem một chút."
"Được." Lam Thiên Vũ vội vàng chạy ra ngoài.
Lãnh Nhược Băng cầm túi xách chuẩn bị đi cùng, Ti Tuệ lại ngăn bà: "Bà Thẩm, tôi thấy sắc mặt bà không tốt lắm, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm một chút, tôi cùng cô Lam đưa cô Thẩm đi bệnh viện là được."
"Nhưng......"
"Tình huống khẩn cấp, tôi đi trước, không tiễn bà được, hẹn gặp lại." Ti Tuệ nói xong vội vàng chạy ra.
Lãnh Nhược Băng cau mày, vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, vì thế đuổi theo ra xem.
Lúc này, một nữ phục vụ ngăn bà lại: "Giám đốc Lãnh, xin lỗi, phiền bà thanh toán hóa đơn, còn có hóa đơn của phòng bên."
"Được." Lãnh Nhược Băng lập tức trả tiền, nhưng sau khi bà trả tiền, ngẩng đầu nhìn xuống dưới lầu, Ti Tuệ đã đỡ Thẩm Hân bị thương lên xe, cũng kéo Lam Thiên Vũ lên xe.
Xe nhanh chóng lao đi, tốc độ vô cùng nhanh.
Lãnh Nhược Băng nhìn dấu vết trên cầu thang, giữa cầu thang có một bãi dầu, dưới cầu thang có một vết trượt, nhìn xuống sàn nhà thì thấy vệt máu dài, xem ra Thẩm Hân vì dẫm phải dầu mà ngã cầu thang, nhưng hai người đó ở phòng bên cạnh, lúc này mới qua mười phút, Lam Thiên Vũ không đi, sao cô ta phải xuống lầu?
Từng phòng đều có WC, ngoài phòng còn có phục vụ, đang yên đang lành cô ta xuống lầu làm gì?
Còn nữa, đây là nhà hàng năm sao, chưa từng có chuyện dầu vương ra sàn, càng không để khách hàng bị ngã cầu thang.
Chuyện này, rất kỳ lạ.
"Giám đốc Lãnh, thẻ của bà đây." Lúc này người bán hàng trả lại thẻ cho Lãnh Nhược Băng.
Lãnh Nhược Băng nhận thẻ, thuận miệng hỏi: "Vừa rồi cô gái bị thương là bạn học con gái tôi, cô ấy bị thương có nặng không?"
"Đầu cô ấy đập vỡ bình hoa, bị cắt một vết, chảy một ít máu, mắt cá chân cũng bị trẹo." Phục vụ nói, "Kỳ lạ, nơi này của chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện như vậy, vừa nãy lúc cô ấy bị ngã chúng tôi đều bị dọa."
"Quản lý các cô có ra xử lý không?" Lãnh Nhược Băng hỏi, bình thường khi nhà hàng xảy ra chuyện này, người phụ trách nhất định phải trực tiếp ra xem, càng không nói đến trong các nhà hàng xa hoa.
"Quản lý chúng tôi muốn đi nhưng cô Ti nói không cần." Phục vụ nói, "Quản lý chúng tôi rất giận, còn mắng phục vụ một trận, nhưng mà phục vụ kia lại tỏ ra thờ ơ."
"Bây giờ còn có người dám tỏ thái độ như vậy, cũng thật liều lĩnh." Lãnh Nhược Băng cười cười.
"Không phải, bình thường cậu ấy rất thật thà, lúc bị mắng luôn cúi đầu, thở mạnh còn không dám, hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì." Phục vụ kia còn nghiêm túc nói, "Hơn nữa tôi thấy thời điểm cậu ta rời đi không những không ăn năn, còn cười hì hì, thật kỳ lạ."
...