Mong các bạn nghe thử bản audio chương ở dưới rồi đưa ra nhận xét giúp mình có nên đưa thêm audio vào không nhé ♥
Chương 11: Có người muốn tính kế tôi và anh
Vì yêu mà sinh ra buồn phiền, vì yêu mà sinh ra sợ hãi, người đã không yêu, không lo cũng không sợ.
Lời này thật sự nói rất đúng, sao trước kia cô không hiểu được?
Mạc Thi Ý thở dài một hơi, vì kiếp trước cũng là vì kiếp này.
Trong nháy mắt suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, Mạc Thi Ý trực tiếp cười với Thẩm Mục Hàn: “Có phải tôi nên khen anh một câu, thật là si tình không?”
“Đầu tiên, tôi bị anh coi là thế thân của Mạc Toa Toa, bây giờ ngay cả nữ phụ ba Vu Kỳ Nhi trong đoàn phim ‘Thiên hạ’ trêu đùa với bạn diễn Bùi Tử Thâm cũng có thể làm anh thẹn quá hóa giận.”
“Như vậy, có phải sau này lại gặp phải người phụ nữ nào giống Mạc Toa Toa làm ra chuyện xấu gì, anh đều đẩy hết lên người tôi đúng không? Ha ha, tôi phải có bao nhiêu xui xẻo, mới có thể bị anh trả thù như vậy? Chỉ vì những cái đó gọi là trùng hợp thôi sao?”
Bị cô chất vấn từng câu từng chữ, tuy trong lòng Thẩm Mục Hàn có tức giận cũng cảm thấy cô đang gây rối vô cớ: “Đương nhiên tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu cô không làm gì, tuyệt đối không đổ oan cho cô.”
Vừa nghe đến Mạc Thi Ý nói mình có cảnh quay chung trong đoàn phim “Thiên hạ”, Bùi Tử Thâm đột nhiên nhận thấy trong có gì đó không thích hợp, vội vàng lấy điện thoại ra, tắt chế độ máy bay.
Tín hiệu vừa được kết nối, liền thấy mấy chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của người đại diện gọi cho anh ta. Xem qua tin tức trên mạng là biết bây giờ có chuyện gì đang xảy ra.
Bùi Tử Thâm bất giác vừa kinh sợ vừa tức giận, còn chưa kịp nghĩ xem phải xử lý chuyện trên mạng này như thế nào, đã nhìn thấy Mạc Thi Ý đi theo sau lưng Thẩm Mục Hàn chuẩn bị rời đi.
Tuy còn chưa rõ rốt cuộc vì sao cô biết đoạn video ngắn này xuất phát từ trong phim ‘Thiên hạ’, và những ai là nghệ sĩ tham gia bộ phim này, bởi vì toàn bộ quá trình quay hình của bộ phim điện ảnh này đều giữ bí mật.
Nhưng dưới sự hoảng hốt, vẫn thúc đẩy Bùi Tử Thâm vội vàng giữ tay cô lại: “Đừng đi. Chuyện đoàn phim tôi sẽ xử lý, tuyệt đối sẽ không để cô chịu bất cứ tổn thương nào.”
Vẻ mặt Mạc Thi Ý dịu dàng lại kiên định kéo tay anh ta ra: “Tôi biết rồi. Có người muốn tính kế tôi và anh, tôi chắc chắn sẽ bắt được người kia.”
Bởi vì cô đột nhiên ý thức được, cô không thể, cũng không có cách nào trốn tránh. Chỉ có dũng cảm đấu tranh với vận mệnh, mới có hy vọng lật lại bi kịch của kiếp trước. Nếu không, vì sao cô phải đặt tên thương hiệu quần áo của mình là “Đế Tư Phù Ni(*)”.
(*)Đế Tư Phù Ni: sự trả thù của nữ thần.
Bùi Tử Thâm không lay chuyển được Mạc Thi Ý, chỉ có thể trơ mắt nhìn lần thứ hai cô vào ổ sói Thẩm Mục Hàn, trong ngực buồn bực: “Thẩm Mục Hàn, nếu anh bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.”
Từ lúc đi lấy xe, đến lúc trên đường về, Thẩm Mục Hàn vẫn luôn không lên tiếng, chỉ thấy gân xanh trên tay anh nổi lên, chứng tỏ trong lòng anh không bình tĩnh.
Mạc Thi Ý đi theo anh vào cửa, còn chưa kịp đổi giày, đã bị anh đè ở trên tường, không thể động đậy.
“Tôi không nói chuyện buộc garô ra, sao cô lại biết?”
Cứ như vậy trong nháy mắt, Mạc Thi Ý cho rằng bí mật mình trọng sinh đã bị bại lộ.
Nhưng chính việc cô chần chừ như thế, ở trong mắt Thẩm Mục Hàn, lại thành biểu hiện trong lòng cô đã làm chuyện tội lỗi.
“Rốt cuộc cô còn biết cái gì? Những lời này có ý gì?”
Mạc Thi Ý cố nén đau đớn truyền từ trên cánh tay xuống, cắn răng nói: “Anh muốn hỏi gì thì nói thẳng ra đi. Chỉ là, lời nói của tôi, anh thật sự sẽ tin sao?”
Mắt thấy Thẩm Mục Hàn không trả lời, Mạc Thi Ý lại cố ý kích thích anh: “Tôi thật sự không cần một cuộc hôn nhân không có sự tin tưởng. Nếu không bây giờ chúng ta liền tới Cục Dân Chính làm giấy ly hôn đi. Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.
“Toa Toa chết có phải thật sự không liên quan đến cô không? Chuyện này còn chưa biết rõ ngọn nguồn, tôi tuyệt đối không thả cô đi.”
Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn biệt thự.
Vẻ mặt Cung Linh Lan hiền từ dắt Mạc Thiến Thiến đi vào: “Thiến Thiến, cháu không cần phải xấu hổ. Nghe bác gái nói này, nếu gặp được người mình thích liền nhanh chóng ra tay. Nói đến cùng, vẫn là con trai bác không tốt, bỏ lỡ cháu rồi.”
“Bác gái cứ nói đùa, anh Thẩm đối với Thiến Thiến vẫn rất tốt. Cháu chỉ hy vọng, anh Thẩm có thể nhanh chóng quên chuyện kia đi.”
Cung Linh Lan nhìn Mạc Thiến Thiến ngoan ngoãn kéo cánh tay mình, lại nghĩ đến đứa con trai bướng bỉnh kia của mình, buồn bã thở dài một tiếng: “Đây là do tạo nghiệt gì…”
Mạc Thiến Thiến cười, thấy cửa khép hờ, liền tiến lên chủ động mở cửa hộ Cung Linh Lan, sau đó là vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh Thẩm đang ở đây sao? Các người… Các người đang làm gì?” Giọng người phụ nữ hoảng loạn kêu to đập vào tai, trong nháy mắt làm người khác đau tai.