Mong các bạn nghe thử bản audio chương ở dưới rồi đưa ra nhận xét giúp mình có nên đưa thêm audio vào không nhé ♥
Chương 14: Để cô ta ký tên rồi rời khỏi đây
Trước khi trọng sinh Mạc Thi Ý vẫn luôn không hiểu, vì sao ở trong mắt Thẩm Mục Hàn, cô vẫn là đứa con riêng không thể lộ ra ánh sáng, còn luôn cảm thấy cô là cái loại phụ nữ lả lơi, ong bướm.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng hiểu, chính là do Mạc Thiến Thiến vẫn luôn ở sau lưng giở trò quỷ, nói xấu cô.
“Chậc, chậc, chậc. Mẹ đã nói người phụ nữ này nhìn qua đã thấy giống như hồ ly tinh dụ dỗ người rồi. Con trai, nghe mẹ khuyên một câu, Thiến Thiến là cô gái tốt, lại đợi con nhiều năm như thế. Con còn làm gì nữa, không có cô ta trong nhà cũng bớt lo hơn.
Lúc này, đúng lúc Cung Linh Lan bưng mấy món đồ ăn mình nấu ra, nghe được lời nói kia của Mạc Thiến Thiến, đối với Mạc Thi Ý lại nhiều càng chán ghét hơn.
Ban đầu Mạc Thi Ý còn muốn giải thích vài câu, nhưng nghe bà ta nói, liền dứt khoát theo ý bà ta, ra vẻ phong tình vạn chủng vuốt tóc mình, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía Thẩm Mục Hàn: “Tôi thừa nhận chính mình lớn lên trời sinh đã đẹp, đàn ông quỳ gối dưới váy tôi cũng là… nhiều vô số. Ha ha, cho nên Thẩm Mục Hàn, chúng ta vẫn nên ly hôn đi, cần gì phải như thế?”
“Nếu là vì anh cảm thấy tôi giống Toa Toa, thật ra cô Mạc Thiến Thiến cũng có vài phần tương tự. Anh cưới cô ta cũng giống vậy, hơn nữa cô ta còn yêu anh, không tiếc học theo mẹ cô ta làm tiểu tam không biết liêm sỉ.” Cô lại nhịn không được nghiến răng nghiến lợi bổ sung một câu như thế.
Cái này làm Cung Linh Lan tức giận đến nhảy dựng lên, tuy tu dưỡng tốt, cũng nhịn không được giơ một ngón tay lên, suýt chọc tới chóp mũi Mạc Thi Ý: “Cô... cô... cô, người phụ nữ này quả nhiên là có cha dạy, không có mẹ nuôi, nói mấy lời này không cảm thấy mất mặt sao? Thiến Thiến vừa nhìn đã thấy xuất thân là cô chủ nhà giàu, đâu giống cô, chỉ biết dụ dỗ đàn ông."
“Con trai, nếu cô ta cũng chịu ly hôn, chọn ngày chi bằng làm luôn hôm nay đi. Con nghe mẹ nói, để cô ta ký tên rồi rời khỏi đây.” Bà quay đầu lại nói với con trai mình.
Lúc này sắc mặt Thẩm Mục Hàn đã đen như đít nồi, anh không ngờ người phụ nữ này lại thừa nhận nhanh như thế. Là vì có thể ly hôn với mình sao?
Tưởng bở!
Ngay cả chính anh cũng không nhận thấy, khi nghe Mạc Thi Ý kiến nghị anh cưới chị gái của Toa Toa, trong lòng anh có bao nhiêu mâu thuẫn.
“Mẹ, Thiến Thiến, các người nghe này, Thi Ý là người con cưới hỏi đàng hoàng về làm vợ. Trước khi chưa có chứng cứ chứng minh cô ấy phản bội con, con tuyệt đối sẽ không để cô ấy chạy mất.”
Lạnh lùng ném xuống câu này, Thẩm Mục Hàn lôi Mạc Thi Ý lên lầu.
Mà Mạc Thi Ý theo bản năng quay đầu lại nhìn bà ta và Mạc Thiến Thiến vẫn còn sững sờ bất động tại chỗ. Mắt cô lóe lên, cô nhớ tới một chuyện ở kiếp trước…
Bị Thẩm Mục Hàn bắt được cô và Bùi Tử, hai người ngồi uống trà nói chuyện phiếm cùng nhau, cử chỉ thân mật. Sau đó bị anh lôi tới hộp đêm, nơi mình đang bàn chuyện kinh doanh, suýt nữa bị người khách béo kia làm nhục.
Lúc sau, Thẩm Mục Hàn vẫn chưa hết giận lôi cô trở về, đi thẳng đến phòng ngủ.
Lúc này Mạc Thi Ý quay đầu lại vội vàng liếc mắt một cái, nhưng ngay sau đó, cô không nhận ra người phụ nữ đứng bên cạnh bà ta chính là Mạc Thiến Thiến.
Còn tưởng rằng, là em gái của Thẩm Mục Hàn tới nhà ăn cơm.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra lúc ấy Mạc Thiến Thiến đã sớm có ý định phá hỏng cô và Thẩm Mục Hàn. Trước khi cô trọng sinh vẫn luôn tưởng mình mang thai, sau đó tới bệnh viện làm kiểm tra mới gặp Mạc Thiến Thiến và bà ta ở cùng nhau.
Nếu lúc ấy có thể sớm phát hiện Mạc Thiến Thiến tồn tại, như vậy chân tướng có phải sớm công bố ra rồi không? Mà sau đó Thẩm Mục Hàn cũng không vì trả thù thay bạn gái cũ mới cưới cô.
May mắn trời cao cho cô cơ hội trọng sinh lần này, Mạc Thiến Thiến, tôi chờ cô.
“Thất thần cái gì? Cô đang suy nghĩ tới người đàn ông thô lỗ đó sao?” Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói vô cùng lạnh lẽo của người đàn ông. Lúc này Mạc Thi Ý mới phát hiện, trong lúc cô thất thần, Thẩm Mục Hàn đã dễ như trở bàn tay ép chặt cô ở trên giường, đôi tay bị anh trói qua đỉnh đầu, hơn nữa trước ngực dường như đã có cảnh xuân lộ ra ngoài…