Mong các bạn nghe thử bản audio chương ở dưới rồi đưa ra nhận xét giúp mình có nên đưa thêm audio vào không nhé ♥
Chương 8: Cô có rất nhiều tâm sự.
Cầm một triệu trong tay, đối với phần lớn mọi người mà nói, đó là một khoản tiền lớn, nhưng đối với một doanh nhân mà nói, có lẽ chỉ vẻn vẹn đủ thành lập quỹ ngân sách, còn lâu mới đủ để duy trì sau đó đưa vào hoạt động.
Nhưng dù nói như thế nào, đối với Mạc Thi Ý mà nói, đây vẫn là một mở đầu tốt.
Thời gian nghỉ kết hôn vừa kết thúc, cô liền in thư từ chức đặt trên bàn làm việc của Giám đốc.
Chử Chí Minh nhìn thư từ chức của cô, “Suy nghĩ kỹ rồi sao? Tiếp theo cô định làm gì?”
“Ừm, dự định tự lập nghiệp. Anh Minh, cảm ơn anh đã quan tâm tôi trong khoảng thời gian này.”
Chử Chí Minh là người dẫn dắt cô đi vào nghề thiết kế quảng cáo, dù kiếp trước Thẩm Mục Hàn tạo áp lực muốn cô mất việc, Chử Chí Minh luôn nghĩ cách giữ cô lại. Về công về tư, trong lòng cô luôn thấy biết ơn với người cấp trên này.
Chử Chí Minh nhanh chóng ký vào phần đồng ý, trả lại cho Mạc Thi Ý, “Nếu có cơ hội, mọi người sẽ cùng hợp tác.”
“Được.”
…
“Tỉnh lại chưa? Chẳng lẽ sức quyến rũ của tôi kém như vậy, nói chuyện công việc mà cũng có thể khiến cô mất hồn.”
Mạc Thi Ý lấy lại tinh thần từ tình cảnh từ chức kia, nhìn thấy trên mặt Bùi Tử Thâm đầy vẻ uất ức và trêu chọc, không khỏi đỡ trán.
“Chỉ cảm thấy ông trời trêu người thôi.”
Bùi Tử Thâm chưa nhận ra sự kỳ lạ, “Sao tôi lại nhớ cô chưa bao giờ tin Thần Phật chứ?”
Mạc Thi Ý mỉm cười, không trả lời.
Cô phải nói thế nào đây, trước kia cô thật sự yêu Thẩm Mục Hàn, chỉ một lòng muốn gả cho Thẩm Mục Hàn giúp chồng dạy con; chứ không phải như bây giờ, trong lòng đầy sự đau đớn và oán hận, cuối cùng còn bước lên con đường lập nghiệp.
Bùi Tử Thâm ngồi lại gần, “Thi Thi, cô có rất nhiều tâm sự.”
Tâm trạng của cô có rõ ràng như vậy sao?
Mạc Thi Ý đóng bản kế hoạch lại, nói nửa thật nửa giả, “Bị anh nhìn ra rồi, vậy tôi cũng không khách sáo nữa.”
Bùi Tử Thâm ngạo kiều ngẩng đầu lên, nhưng ngôn ngữ tay chân cũng thể hiện rõ, cô nhanh nói ra đi.
“Giúp tôi điều tra những việc trong lúc Mạc Kỳ Sơn và mẹ tôi ở bên nhau, càng kỹ càng tốt, nếu có thể điều tra được chứng cứ liên quan thì càng tốt hơn.”
Bùi Tử Thâm nghe xong liền đau đầu, “Việc từ mấy chục năm trước cũng không dễ điều tra ra, cô điều tra để làm gì?”
“Tôi muốn nhà họ Mạc hiện tại phải mất hết danh dự, chuyện năm đó nợ, máu, trả, máu.”
Bùi Tử Thâm bị lời nói ác độc của Mạc Thi Ý làm cho giật mình, “Cái người Mạc Kỳ Sơn này lòng dạ ác độc, cô đừng để bản thân chịu thiệt.”
“Bây giờ tôi cũng không còn gì để mất nữa, chỉ sợ việc tôi muốn báo thù sẽ làm anh chịu liên lụy. Bùi Tử, bây giờ tôi không biết nên tin tưởng ai nữa.”
Mạc Thi Ý nhận ra Bùi Tử Thâm đã nhanh nhạy phát hiện được việc gì đó không đúng.
Nhưng thế thì sao chứ, cô sẽ không để bất kì ai ngăn cản kế hoạch báo thù của cô. Việc quan trọng nhất là cô phải trải tốt nền móng cho mình trước đã.
Bùi Tử Thâm vò mạnh tóc của cô, “Cô không cần cảm thấy mắc nợ tôi, nếu muốn báo đáp, vậy sau khi chúng ta thành lập được thương hiệu, lại chia cho tôi thêm chút hoa hồng đi.”
Biết rõ anh ta không thiếu tiền, nhưng Mạc Thi Ý vẫn mỉm cười, “Được. Ngôi sao lớn, sau này anh phải làm đại sứ hình tượng cho phòng làm việc đó.”
Nếu hỏi bây giờ người đứng đầu giới giải trí là ai, không phải vị Ảnh đế này thì chẳng còn ai nữa!
Bùi Tử Thâm đưa tay lên đập tay ba cái với Mạc Thi Ý, “Nói xong rồi đó, đã nghĩ đặt tên gì chưa?”
Mạc Thi Ý mở bản nháp của mình ra, dừng lại ở trang cuối cùng, chạm vào bản thiết kế váy đó.
“Đặt là – Tisiphone.”
Âm đọc là Tisiphone.
Trong ba Nữ Thần báo thù của thần thoại Hy Lạp cổ có một Nữ thần chịu trách nhiệm trả thù. Cô quay về từ ngọn lửa của Địa ngục, chắc chắn có thể tự tay cướp lại tất cả mọi thứ thuộc về mình.