• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Trai đơn gái chiếc



















Chương 18: Trai đơn gái chiếc




Một giờ sau.




“A…”




Một giọng nữ thất kinh vang vọng trong một căn phòng sâu trong khách sạn.




Cùng lúc đó, những phóng viên phá cửa vào nhao nhao giơ trường thương đoản pháo* trong tay, ồn ào hướng về phía người phụ nữ nửa thân trần đang che mặt trong phòng.




(*Trường thương đoản pháo: súng dài pháo ngắn, ý bảo những dụng cũ trang bị của phóng viên)




Trong phòng cũng tồn tại một người đàn ông, anh ta sững sờ trong chốc lát, sau đó phản ứng kịp, lấy chăn trên giường đắp lên người cô gái.




Nhưng một màn này lại càng kích thích mọi người xông vào hưng phấn nhiều chuyện nhiều hơn.




“Xin hỏi ảnh đế lúc trước tổ chức họp báo, là không phải vì chạy trốn hiềm nghi, hẹn hò với người phụ nữ này?”




“Bùi ảnh đế đêm khuya xuất hiện ở khách sạn, có phải giống như lời đồn, thích câu dẫn đàn bà đã có chồng?”.




...




Từng câu truy hỏi câu sau độc ác sắc bén hơn câu trước, nhìn như tò mò, trên thực tế thì càng giống nhà là đẩy người ta vào vực sâu từng bước một, không có chỗ xoay người.




Một người nấp trong đám người kéo thấp vành nón xuống, che lại khóe miệng không khống chế được là bộc lộ sự xấu xa độc ác.




Lạm dụng ma túy, gian lận, đạo đức giả, đùa bỡn với mọi người…




Cô ta cũng không tin từng việc này có thể đè xuống, người phụ nữ tiện nhân kia và chỗ dựa vững chắc tiểu bạch kiểm của cô còn có thể yên ổn sống cuộc sống gia đình yên ấm hay không.




Nếu không phải sợ gây chú ý trong đám người, cô ta thật sự muốn cười to ba tiếng. Nhưng một giây sau, khi cô thấy rõ hai người trong phòng rốt cuộc là ai, nụ cười của cô ta liền trở nên vặn vẹo cứng ngắc, khiến cho vẻ mặt vô cùng dữ tợn.




Trong phòng khách sạn này căn bản không phải như cô ta dự liệu, không phải một màn tằng tịu của Mạc Thi Ý và Bùi Tử Thâm, mà là Vu Kỳ Nhi và trợ lý trang phục của cô ta, Tư Hạ!




Sau khi đảm bảo trên người Vu Kỳ Nhi đã được bọc kín, không lộ ra bất kỳ vết tích gì khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ xong, Tư Hạ xoay người đứng trước mặt Vu Kỳ Nhi.




Tư Hạ rõ ràng là một người cao gầy nhỏ, mà lúc cô ta đứng ở đó lạnh lùng nghiêm túc và nhìn chằm chằm mọi người ở đây thì lại tựa như một tòa núi cao không thể vượt qua, khiến người ta không dám khinh thường.




Trong lúc nhất thời, trong phòng lặng ngắt như tờ. Vu Kỳ Nhi ôm chăn run rẩy, trong mắt đều là sự sợ hãi và nhục nhã: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba lần bốn lượt, không phải phim mới của tôi bị người ta tiết lộ, bị người ta lợi dụng, thì chính là bây giờ, tôi nghỉ ngơi ở khách sạn, lúc tắm rửa ra lại bị người ta nói xấu là tằng tịu với người khác! Không biết các vị đang ngồi đây, Vu Kỳ Nhi tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với các người?”.




“Chúng tôi rõ ràng nhìn thấy Bùi Tử Thâm cải trang đi vào nơi này, cô nam quả nữ, muốn nói hai người không có chuyện gì, ai mà…ấy, tại sao trợ lý của cô lại ăn mặc giống Bùi ảnh đế như đúc?”.




Vừa nghe nói như thế, Vu Kỳ Nhi càng ấm ức: “Bùi ảnh đế là tiền bối có tên tuổi trong giới, mỗi ngày có vô cùng nhiều thông cáo và việc phải làm. Tôi chỉ là một người mới vừa ra mắt, nào dám làm phiền đến anh ấy? Tôi cũng chỉ nhờ trợ lý của tôi hỗ trợ, cố gắng hóa trang thành dáng vẻ của anh ấy, cũng để cho tôi có thể điều chỉnh trạng thái tốt hơn để nhập vào vai diễn, lẽ nào, cái này cũng có lỗi?”.




Trên bàn trà bên cạnh, thật sự đang bày kịch bản có rất nhiều ghi chú trong đó, vừa nhìn đã biết là không phải ghi chú vừa viết lên nhất thời.




Nói đến chỗ này, mọi người ở đây nào có người nào không biết bọn họ đều bị người ta đùa bỡn!




Sắc mặt Tư Hạ càng lạnh xuống: “Những việc mà các vị làm ngày hôm nay, chúng tôi đều nhớ rõ. Công ty tuyệt đối không cho phép chuyện nói xấu nghệ sĩ tồn tại, cũng xin các vị sau này lúc nhận được văn kiện của luật sư thì đừng quá kinh ngạc”.









Trong căn phòng này rối loạn như thế nào, Thẩm Mục Hàn đứng cạnh cửa đã không muốn nhìn tiếp nữa, mà Thẩm Mộ Tuyết ở bên cạnh anh càng bất an trong bụng hơn.




Cô ta không có cách nào nhìn ra tâm trạng của anh trai từ vẻ mặt yên lặng đó, cô ta nóng ruột giật lấy tay áo của anh nói xin lỗi: “Xin lỗi anh, em không nên không biết chuyện rõ ràng mà đã kéo anh chạy tới, em cho rằng…”.




“Cho rằng chị lừa dối anh trai em, dan díu với người đàn ông khác trong khách sạn, trồng một thảo nguyên xanh trên đầu anh trai em? Thẩm Mộ Tuyết, đối tượng mà em nên nói lời xin lỗi, không chỉ có anh trai của em, còn có người vô tội bị em làm liên lụy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK