Chương 3: Tôi cũng không muốn kết hôn.
Lúc này, sắc mặt Thẩm Mục Hàn đã nặng trĩu.
“Là cô giết Toa Toa.”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Mạc Thi Ý nghe câu nói chắc chắn này, cuối cùng không khống chế nổi mà bật cười.
“Cô cười cái gì?” Thẩm Mục Hàn hơi nhíu mày.
Mạc Thi Ý đỡ bia mộ của mẹ, cười đến suýt cong cả người, “Đương nhiên là cảm thấy anh rất buồn cười rồi.
Cô xoa khuôn mặt cười đến cứng đờ, cũng thuận tay nhanh chóng lau đi giọt nước mặt vô tình chảy ra nơi khóe mắt, tiếp tục nói, “Anh nói tôi là hung thủ, vậy chứng cứ đâu? Cảnh sát cũng đã chứng mình không liên quan đến tôi, anh lại cứ chắc chắn tôi có tôi? Chỉ vì anh yêu cô ta, vì vậy tôi chắc chắn phải làm thế thân cho người đáng chết kia sao? Thẩm Mục Hàn, tôi sẽ không về với anh!”
Nghe được hai chữ thế thân, trên khuôn mặt u ám của Thẩm Mục Hàn nhanh chóng lướt qua vẻ ngạc nhiên.
Rõ ràng chỉ có một mình anh mới biết được kế hoạch báo thù của mình, sao người phụ nữ này lại phát hiện? Nhưng bây giờ không phải lúc đề so đo điều này, Thẩm Mục Hàn đi về phía trước một bước, lại gần cô, “Tôi tất nhiên đã có chứng cứ. Cô đã biết rồi, vậy cô cũng phải hiểu rõ, có theo tôi về hay không, không phải do cô quyết định.”
“A…”
Một lần nữa sống lại, dù đã sớm biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng một lần nữa đối mặt với vẻ không tin tưởng và chỉ trích của Thẩm Mục Hàn, Mạc Thi Ý vẫn cảm thấy trong lòng rất chua xót.
Đối mặt với ánh mắt tràn ngập vẻ lên án của cô, trong lòng Thẩm Mục Hàn có vẻ khác lạ, nhưng trong lòng anh lập tức lạnh lẽo, “Đưa bà chủ đi.”
Đại Boss đã lên tiếng, đám người xống tới như ong vỡ tổ đè lại Mạc Thi Ý đang giãy giụa không ngừng đấm đá, sau đó coi cô như tội phạm mà đưa về trên xe.
Vừa quay lại trên xe, Mạc Thi Ý biết Thẩm Mục Hàn đã có chuẩn bị trước.
Chỉ có điều, sao anh ta đoán được cô ở nghĩa trang, còn đến tìm cô nhanh như vậy?
Không đợi Mạc Thi Ý suy nghĩ rõ ràng, trước mặt đã có rất nhiều chuyên gia trang điểm và thợ tạo hình xông tới, bắt đầu thay đổi cho cô từ đầu đến chân.
Trong khảnh khắc chiếc xe dừng lại, đúng lúc chuyên gia trang điểm cũng thắt xong chiếc nơ con bướm cuối cùng trên chiếc váy cưới của cô.
Thời gian vừa đúng, là lúc phải đi thảm đỏ.
“Mấy người đi ra đi, tôi sẽ tự đi.
Đám vệ sĩ cao to vẫn canh giữ trước cửa xe như cũ, “Mời bà chủ.”
Mạc Thi Ý khó thở.
Nhưng không sao, cô nhịn. Nếu cô nhớ không nhầm, đám cưới này của cô và Thẩm Mục Hàn ở kiếp trước, cũng không phải có thể thuận lợi tiến hành đến cuối cùng. Vì vậy, trong kiếp này, cô lại lén lút giúp đỡ một chút, cô cũng không tin cuộc hôn nhân sai lầm này còn có thể tiếp tục được.
Thẩm Mục Hàn được ông trời ưu ái ban cho một vẻ ngoài rất được.
Một đám cưới cổ tích, cuối tấm thảm phủ kín cánh hoa đỏ, anh mặc âu phục màu trắng, như một hoàng tử cưỡi ngựa trắng chờ đợi công chúa.
Đáng tiếc, bây giờ cô hiểu rất rõ, bản thân không phải là Cô bé lọ lem may mắn, cũng không phải Công chúa Bạch Tuyết đơn thuần.
Trong trái tim của Thẩm Mục Hàn, cô chỉ là một phù thủy ác độc hủy hoại tương lai hạnh phúc của anh và công chúa!
Mạc Thi Ý ngẩng đầu ưỡn ngực cầm hoa bước từng bước về phía trước.
Cô đang đợi đoạn nhạc đệm xảy ra như trong kiếp trước.
“Cậu Thẩm, điện thoại của anh.”
Đến rồi!
Tinh thần của Mạc Thi Ý rung lên một cái, bước chân cũng nhẹ nhàng nhanh nhẹn hơn nhiều, nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Mục Hàn, rất khéo hiểu lòng người nhìn anh, “Có việc bận sao? Vậy anh nhanh đi đi, đừng để người ta chờ đến sốt ruột, tôi cũng không muốn kết hôn.”
Nhưng vào lúc này, Viên Thành Kiệt thư ký đắc lực bên cạnh Thẩm Mục Hàn lại nói một câu, “Thẩm tổng, đã chuẩn bị xong xe rồi, anh xem?”
Thẩm Mục Hàn cầm điện thoại cân nhắc một lúc, lạnh lùng nói, “Cậu đi qua chỗ Thiến Thiến trước, phải báo cáo tình huống cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Vâng, Thẩm tổng.”
Nhìn Viên Thành Kiệt nhanh chóng rời đi, Mạc Thi Ý ngây dại, chuyện gì thế này?
Rõ ràng lúc đó, người đàn ông xoay người ném lại một mình cô ở đám cưới không phải là Thẩm Mục Hàn sao? Sao lần này anh không đi?
Thẩm Mục Hàn nhếch môi, trong nụ cười lại không có chút độ ấm nào, cúi người nói nhỏ bên tai cô, nhìn như thân thiết, thật ra là cảnh cáo.
“Mạc Thi Ý, cô tưởng rằng bản thân còn cơ hội chạy trốn lần thứ hai sao?”
Đúng rồi.
Anh không đi đâu phải quan tâm cô? Chỉ là, bản thân đã thể hiện ý đồ muốn chạy trốn quá rõ ràng, anh mới không quyết đoán rời đi, lựa chọn ở lại tiếp tục hoàn thành đám cưới này.
Trong lòng Mạc Thi Ý đau đớn, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, “Mục Hàn, trước kia luôn là tôi đuổi anh chạy, bao gồm cả thảm đỏ cũng là tôi tự đi, còn anh chưa từng quay lại liếc tôi lấy một cái.”
Mạc Thi Ý nói xong liền ném hoa lên trời, vén khăn voan lên lấy xuống, dùng sức ném xuống đất, không chút lưu luyến nào.
“Thẩm Mục Hàn, trong tình yêu này, tôi mệt rồi, cuộc sống sai chỗ này cũng nên sớm kết thúc. Anh đi đi, đi tìm Mạc Thiến Thiến đi.”