Mong các bạn nghe thử bản audio chương ở dưới rồi đưa ra nhận xét giúp mình có nên đưa thêm audio vào không nhé ♥
Chương 15: Nếu là ta có ngươi hài tử
“Người đàn ông thô lỗ? Người đàn ông thô lỗ của tôi còn không phải là anh sao?”
Mạc Thi Ý cố tình nói giọng mềm mại, cùng với bộ dạng thanh tú, xinh đẹp của cô, giống như người không xương.
Cũng chỉ là giống như mà thôi.
Thẩm Mục Hàn nhanh chóng lấy lại tinh thần, lạnh giọng nói: “Cô lại muốn chơi trò gì?”
Mạc Thi Ý cười vui vẻ: “Dù sao cũng không tránh được, tôi coi như là bị chó cắn một phát vậy. Sau đó nhất định tôi sẽ tự uống thuốc tránh thai. Nếu vẫn không hiệu quả, tôi liền tới bệnh viện bỏ nó. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho anh, anh càng không cần lo lắng nó liên quan đến anh.”
Trong lòng Thẩm Mục Hàn không hiểu vì sao lại không vui, dùng sức nắm chặt cằm cô: “Đó là con của cô.”
“Thì sao?” Nghĩ đến kiếp trước chứng kiến con mình chết lạnh băng, Mạc Thi Ý liền hận muốn giết người: “Nếu tất cả mọi người đều không hy vọng nó xuất hiện trên đời này. Hơn nữa nó sinh ra lại phải liên tục đối mặt với người xấu, không bằng để nó không bao giờ tới thế giới này.”
“Con của tôi, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ.”
“Nhưng hận nhất là người giết chết nó chính là anh.”
Nhận thấy mình vùi lấp trong trí nhớ trong quá khứ phải có chừng mực, ngay sau đó Mạc Thi Ý lại bổ sung giải thích nói: “Nếu anh vẫn không biết mình thật sự chưa bao giờ làm giải phẫu buộc ga-rô như cũ, hơn nữa trong lòng anh lại cảm thấy tôi là đứa con riêng không được lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu tôi có con của anh, chẳng lẽ anh sẽ không cho rằng đứa con này chính là tôi lấy từ bên ngoài về cho anh sao?”
Rõ ràng chuyện này chưa bao giờ xảy ra, nhưng chỉ cần đối mặt với ánh mắt buồn rầu, oán giận kia của Mạc Thi Ý, Thẩm Mục Hàn liền không cách nào phủ nhận, tám chín phần sẽ xảy ra khả năng này.
Thẩm Mục Hàn nhìn chằm chằm Mạc Thi Ý, người dưới thân anh rõ ràng mảnh mai, nhưng lại quật cường trừng mắt với anh.
Anh đột nhiên cảm thấy, có một số việc có lẽ thật sự phải điều tra kỹ một lần nữa.
Thẩm Mục Hàn không nói tiếng nào mà buông lỏng tay đang trói Mạc Thi Ý ra, không nói một lời rời khỏi phòng, để lại một mình Mạc Thi Ý cô đơn.
Mạc Thi Ý giơ tay che kín mắt lộ ra hàng ngàn tâm sự, nhưng trước sau vẫn không giấu được mà run run cánh môi.
Một đêm không ngủ, dường như cô mở to mắt đến khi trời sáng. Cuối cùng, cô bò dậy thay đổi một thân váy áo cho mình, lại trang điểm một chút để xóa quầng thâm trên mắt. Cô kéo ngăn kéo ra, lấy thẻ ngân hàng duy nhất còn tiền ra nhét vào ví, cố tình tránh nơi có người trong biệt thự, nhẹ nhàng không một tiếng động rời khỏi biệt thự.
Hai tiếng sau.
May bay xẹt qua trời cao, đúng giờ đáp xuống sân bay ở vùng sông nước Giang Nam.
Mạc Thi Ý tháo kính râm xuống, híp mắt thích ứng với ánh nắng rực giữa trưa.
Đã lâu rồi…
Từ kiếp trước sau khi gả cho Thẩm Mục Hàn, cho tới bây giờ, cô thật sự đã lâu không đặt chân tới nơi khiến cô cảm thấy ấm áp này.
Mạc Thi Ý đeo kính râm lên một lần nữa, vẫy một chiếc xe, nói tên nơi mình muốn tới.
Mạc Thi Ý xách theo một túi đồ ăn đã lựa chọn kĩ, đi vào trong phòng quen thuộc, thấy những người thân quen, rốt cuộc lại một lần nữa cảm thấy cuộc sống chân thật.
“Thầy, cô, đã lâu không gặp.”
“Tới rồi sao? Đứa nhỏ này sao còn mang nhiều đồ tới làm cái gì?”
“Hóa ra đứa nhỏ này vẫn không quên chúng ta.” Phó Trường Minh và vợ nhìn thấy trong túi đều là thứ ông thích ăn, nhưng vừa thấy học trò yêu quý của mình đang nhìn mình, lại khụ hai tiếng, muốn cứu vãn lại hình tượng thầy giáo của mình.
“Lần này con đột nhiên bay qua tìm thầy, có phải có cái gì việc gấp không giải quyết được hay không?”
Mạc Thi Ý hơi mỉm cười, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Lần này thật sự là muốn tìm thầy giải đáp một số nghi ngờ. Không biết thầy còn nhớ hồi con học đại học năm hai, thầy mang cả đoàn ra nước ngoài giao lưu, khi đó đã xảy ra chuyện gì không?”