Mục lục
Lấy nhầm chồng đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1636




Có lẽ Võ Vạn Kỳ không thích ứng, thế nhưng là Mạc Tiểu Đào bọn họ đã sớm thích ứng không thể lại thích ứng hơn nữa.



Những con em nhà giàu này, từ nhỏ đến lớn, thật ra đều không có chịu qua vất vả gì đấy.



Có thể nói, trong nhà đều là nghìn kiều cưng chiều mà lớn lên đấy.



Mặc kệ đi đến chỗ nào, đều có thể đem cuộc sống của bọn họ chăm sóc được vô cùng thỏa thỏa thiếp thiếp, một chút vấn đề cũng không có.



Vì vậy, Võ Vạn Kỳ đã tự mình trải nghiệm một chút, cái gì gọi là nhà tư sản cực kỳ độc ác.



Hai người sau khi tắm rửa xong xuôi, đi ra ngoài, thì nhìn thấy trên bờ cát đã bày biện một cái bàn vô cùng dài, trên mặt bàn đều được phủ lên khăn chải bàn thuần trắng, trên khăn trải bàn được bầy đặt một đống đồ ăn.



Có trái cây, có rau quả, có rượu đỏ, có nước trái cây, có Champagne, có nước có ga, còn có cả nước ấm cùng nước đá, còn có nhiều loại điểm tâm tinh xảo không biết tên, trên mặt bàn ở bên cạnh, các đầu bếp đang hướng trên mặt bàn bầy đặt một dãy các loại thịt nướng. Có đùi dê nướng, sườn dê nướng, heo sữa quay, hải sản nướng, rau xanh nướng.Còn có các loại thịt chín đã được cắt miếng bày bàn.



Trừ những thứ đó ra, bên cạnh còn có người đang đem từng thùng bia một hướng về trên mặt đất bầy đặt.



Võ Vạn Kỳ xem lấy mọi thứ ở trước mắt, trực tiếp kinh ngạc đến ngây cả người!



Ông t... r... ờ... i...!



Đây là tới chụp ảnh, hay là đến tiến hành nướng đồ ở bãi biển đó a?



Đây cũng quá xa xỉ rồi chăng?



Công ty của Tiểu Đào cũng quá giàu rồi chăng?



Chỉ là mang theo người mới ở dưới công ty đến chụp ảnh, là có thể bày phô trương đến cỡ này, đây nếu như mang theo ảnh đế ảnh hậu bọn họ đến, đây phải được bày thành cái dạng gì a?



Võ Vạn Kỳ nhịn không được mà thán phục đối với Mạc Tiểu Đào nói: "Tớ cuối cùng cũng biết được cậu tại sao phải đi làm ở trong công ty này rồi."



Mạc Tiểu Đào thuận tay bưng lên một ly nước trái cây đưa cho Võ Vạn Kỳ: "A?"



"Công ty của các người thật là quá giàu rồi!" Võ Vạn Kỳ dùng một ngữ khí vô cùng khẳng định mà nói: "Chỉ những viên chức nhỏ như các người, đều có thể có ưu đãi lớn như vậy, vậy nếu như ông chủ của công ty tới đây, đây được hưởng thụ thành bộ dáng gì nữa a!"



Mạc Tiểu Đào giựt giựt khóe miệng, trả lời: "Bọn họ a? Bọn họ nếu như mà tới, có lẽ sẽ không mang nhiều mỹ nữ như vậy, mà là mang vợ của mình tới rồi a."



Võ Vạn Kỳ dùng sức gật đầu: "Thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi! Tiểu Đào, tớ đời này cũng chưa từng ăn được nhiều món ngon như vậy này! Tớ một lát thật sự có thể ăn sao?"



"Đương nhiên!" Mạc Tiểu Đào cười tủm tỉm mà trả lời. Vào lúc này, ở phía xa có một nhân viên công tác đã chạy tới cùng Mạc Tiểu Đào dặn dò, nói: "Trợ lý Mạc, vừa rồi, Phạm thiếu gia đã nói, hôm nay đoán chừng là chụp chưa xong rồi, đêm nay có lẽ phải ở lại chỗ này, lều vải của mọi người cũng đã được vận chuyển tới đây, ngài xem nên dựng lại ở chỗ nào phù hợp?"



Mạc Tiểu Đào nhìn đông nhìn tây, sau đó chỉ về một khoảng đất trống lớn ở đằng sau, nói: "Vậy thì ở đó bên đó đi! A, đúng rồi, lều vải của đàn ông và phụ nữ thì tách ra đóng lều là được rồi."



Nhân viên công tác kia lập tức đi thu xếp ngay.



Sau đó Mạc Tiểu Đào cùng Võ Vạn Kỳ, hai người đứng ở một bên, bưng lấy khay, muốn ăn cái gì thì lấy cái gì, vừa ăn vừa trò chuyện, đừng nói là vui vẻ đến cỡ nào.



Hai người bọn họ nhìn lấy những nhân viên công tác đem từng lều vải đều gắn ở trên bờ cát, đủ mọi màu sắc nở rộ như một cây nấm vậy, thật đúng là rất đẹp mắt đấy.



"Đêm nay chúng ta cùng ngủ chung với nhau." Một tiếng nói từ phía sau lưng của hai người truyền tới.



Mạc Tiểu Đào cùng Võ Vạn Kỳ cùng nhau quay đầu lại, liền nhìn thấy Phạm Đậu Đậu đang ôm lấy một người mới có khuôn mặt thanh thuần nhưng lại có một dáng người vô cùng nóng bỏng chậm rãi đi tới.



Người mới kia nghe thấy những lời nói này của Phạm Đậu Đậu, lập tức mắc cỡ đến đỏ cả mặt: "Ái chà, Phạm thiếu gia, ngài thiệt tình là! Người ta ở đâu không biết ngượng đấy a!"



Phạm Đậu Đậu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn lấy người mới này nói; "A, câu nói mà tôi đã nói vừa rồi kia, không phải nói với cô đấy, tôi là cùng em trai của tôi nói đấy."



Sự thẹn thùng ở trên mặt của người mới còn chưa kịp thu lại, thì cứng đơ ở đó rồi.



Mạc Tiểu Đào cùng Võ Vạn Kỳ âm thầm mà quay người lại, nín cười nín đến cả người đều đang run rẩy.



Phạm Đậu Đậu quá hư rồi!



Đây là cố ý giở trò xấu a!



Người mới này bị một đả kích như vậy, đoán chừng xấu hổ đến không nán lại được nữa.



Quả nhiên, sắc mặt của người mới kia cứng ngạnh mà đứng ở chỗ đó, không biết nên làm gì mới tốt.



Mà Phạm Đậu Đậu còn như người không có chuyện gì vậy, bụm lấy tai nghe ở trên tai, tiếp tục gọi điện thoại: "Ít nói nhảm, bận việc xong rồi thì tranh thủ thời gian tới đây! Đúng, Tiểu Đào cũng đang ở chỗ này đây! A, bạn của em ấy cũng đang ở đây. Được rồi, cúp trước đây."



Phạm Đậu Đậu kết thúc cuộc trò chuyện, lúc này mới nhìn về phía Võ Vạn Kỳ, anh luôn cảm thấy cô gái này cũng có chút quen mắt, hình như đã từng gặp nhau ở nơi nào vậy.



"Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở chỗ nào không?" Phạm Đậu Đậu đối với Võ Vạn Kỳ nói.



"Không có." Võ Vạn Kỳ vô cùng kiên định mà lắc đầu nói, sau đó nói khẽ với Mạc Tiểu Đào: "Xem kìa, anh ấy không phải là người tốt gì chăng? Lần đầu tiên gặp mặt đã cùng tớ nói lời như vậy, chứng minh một trăm phần trăm, không phải là người tốt!"



Mạc Tiểu Đào yên lặng mà gật đầu, nhưng không có đánh giá.



Phạm Đậu Đậu nghi hoặc mà nhìn thoáng qua Võ Vạn Kỳ, sau đó suy nghĩ, có lẽ là do bản thân mình gần đây quá mệt mỏi, mới lại cảm thấy cô gái này nhìn quen mắt.



Dù sao trong công ty mỗi ngày đều có nhiều cô gái xinh đẹp như thế mà ra ra vào vào, xem nhiều rồi, thẩm mỹ sớm đã mệt nhọc rồi, sau đó mới lại cảm thấy những cô gái kia, thật ra đều có một vẻ gần như nhau.



Có lẽ là cô gái này, cùng một người mới nào đó ở trong công ty, có chút giống chăng.



Phạm Đậu Đậu tự an ủi mình như vậy.



Muốn nói hai người Phạm Đậu Đậu cùng Phạm Đinh Đinh, trên tướng mạo có 70%-80% giống nhau, nhưng mà cũng có 20%-30% không giống nhau.



Dù sao mẹ ruột không cùng một người mà.



Vì vậy, Võ Vạn Kỳ cũng không có đem Phạm Đậu Đậu cùng Phạm Đinh Đinh nghĩ đến cùng một chỗ, chẳng qua là cảm thấy bọn họ nhất định là có chút quan hệ họ hàng, chỉ thế thôi.



Phạm Đậu Đậu sau khi rời khỏi, Mạc Tiểu Đào mới đối với Võ Vạn Kỳ nói: "Đêm nay còn sẽ có một tổng thanh tra tới nơi này, anh ấy cùng cấp trên của tớ là quan hệ anh em, mặc dù là anh em họ, nhưng mà cùng anh em ruột cũng không có khác biệt gì nữa. Mấy người bọn họ kia kia, đều ở chung với nhau gần như là người một nhà đấy."



Võ Vạn Kỳ cũng chỉ là tùy ý mà gật gật đầu, nói: "Vậy buổi tối, chúng ta cũng phải ngủ ở nơi đây sao?"



"Đương nhiên rồi!" Mạc Tiểu Đào cười hì hì mà nói: "Cho cậu cảm nhận một chút cảm giác vừa nghe lấy sóng biển từ từ chìm vào giấc ngủ. Ấy chà chà, không nói nữa, tôm bự đã nướng chín rồi, tớ nhớ rõ cậu thích ăn cái này nhất rồi, đi đi đi, chúng ta tiếp tục đi ăn đồ đi."



Mạc Tiểu Đào lôi lấy Võ Vạn Kỳ thì qua đó mặc sức ăn ngốn rồi.



Đến buổi tối, trên bờ cát châm lên đống lửa, tất cả mọi người vừa ca hát vừa nhảy múa, chơi được rất là vui.



Chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, lại có thể tiêu hao được bảy tám mươi phần trăm.



Có thể thấy được sức chiến đấu của người trẻ tuổi a!



Võ Vạn Kỳ bởi vì thèm ăn, uống nhiều thêm mấy ly cốc-tai, lập tức men say kéo tới, lôi kéo Mạc Tiểu Đào tìm được lều vải của mình, chuẩn bị đi ngủ.



Mạc Tiểu Đào còn chưa chơi chán, bởi vậy đối với Võ Vạn Kỳ nói: "Cậu ngủ trước đi, tớ đi vui đùa một chút nữa thì sẽ trở lại, cậu đừng chạy lung tung khắp nơi a! Lều vải ở bên cạnh là của Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh đấy, cậu cũng đừng đâm đầu vào đó!"



"Biết rồi á!" Võ Vạn Kỳ một đầu đâm vào trong lều trại: "A, thật thoải mái a! Tớ sẽ không gây rắc rối á! Cậu thỏa thích đi chơi đi! Tớ ngủ một chút trước! A, buồn ngủ quá!" Mạc Tiểu Đào nhìn thấy Võ Vạn Kỳ đã nằm xuống rồi, lúc này mới đứng dậy rời khỏi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK