Mục lục
Lấy nhầm chồng đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 690




Từ Vân Khê không nói gì, cúi đầu xuống, có vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ.



Lần này không có suối nước nóng và rượu cồn, Lưu Vân chủ động nâng mặt Từ Vân Khê lên và hôn môi cô ấy.



Từ Vân Khê lần này không hề từ chối.



Lưu Vân thấy vợ yêu không cự tuyệt, liền vui mừng khôn xiết, ôm lấy vợ yêu tính hôn sâu đậm một chút.



Thì trong lúc này, ngoài cửa đột nhiên lại vang lên tiếng kêu của cửa thẻ.



Hai người họ đang hôn nhau nồng nàn ngay tức khắc như lò xò vậy tách ra nhanh.



Cửa phòng mở ra, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa hai người đều mặt đổ hồng hào đứng ở ngoài cửa.



Hai người cái gì cũng không nói, đều biết đối phương lúc nãy xảy ra điều gì.



Ái, tại sao hợp ý vậy.



Chẳng lẽ do là chị em?



Hai người họ tôi chọc bạn một chút, bạn chọc tôi một chút, hi hi ha ha bước vào, cho nên hoàn toàn không phát hiện sự khác thường của Lưu Vân và Từ Vân Khê.



Nhìn thấy hai đứa con trở về, Từ Vân Khê tức khắc kéo xa cự ly với Lưu Vân.



Lưu Vân nhìn hai cô con gái, trái tim gần như đang rỉ máu á!



Sắp sửa đạt được thuận lợi rồi!



Hai đứa đó sao không thân mật với con rể thêm một chút nữa!



Á Á Á Á Á, nếu không phải là con gái ruột, ông ấy nhất định sẽ bùng phát mạnh!



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa sau khi bước vào cửa, mới phát giác được Lưu Vân đang ở đây, liền cùng nhau mở miệng hỏi:”Ba, ba ở đây à?”



Lưu Vân khó xử đứng dậy lên: “Đúng á. Không yên tâm các con, nên qua đây xem thử.”



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa lúc nãy mới nhận thức được, nói rằng: “Thế hai người cứ nói chuyện, chúng con vừa đúng lúc định đi ra ngoài xem coi, đống tuyết bên ngoài cửa dọn tới đâu rồi! Ba mẹ, chúng con đi đây!”



Nói hết câu, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa quay người chạy đi.



Nhìn thấy bóng dáng hai con gái, Lưu Vân cười nhịn không được.



Lưu Vân quay người nhìn Từ Vân Khê với vẻ mặt đáng thương: “Bà xã”



“Được rồi được rồi, đừng giỡn nữa. Anh cũng về đi!” Từ Vân Khê đứng lên, đưa tay sờ má mình, tới giờ hai má vẫn còn rất nóng, có chút không tự nhiên nói: “Tôi cần tiếp tục tập luyện! Tôi không tiễn anh!”



Ánh mắt Lưu Vân thoáng hiện vẻ nuối tiếc.



Nhưng mà, ông ấy cũng thỏa mãn rồi.



Hôm nay có tiến độ như vậy, anh ấy đã rất vui mừng.



“Thế, buổi trưa mình đi ăn nha.” Lưu Vân hỏi thử.



Từ Vân Khê gật đầu qua loa: “Được.”



Lưu Vân cuối cùng cũng mãn nguyện.



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy có không ít người đang dọn dẹp đống tuyết.



Do trận tuyết này rơi càng lúc càng lớn và rất nhanh, mặt đường mới dọn sạch, một lát sau lại phủ đầy thêm một lớp tuyết dày.



Nhưng dù phủ đầy ra sao thì cũng phải dọn sạch sẽ chứ!



Nếu không, kể cả cơm cũng gửi không tới.



Lưu Nghĩa còn tốt, thể lực cường tráng, cho dù là mới vận động xong, cũng không hề bị ảnh hưởng gì.



Còn Thẩm Thất thì không được, làm xong một hồi thì mệt gần chết, đành phải đứng yên chỗ hít thở phào phào.



Càng lúc càng có nhiều người tham gia đội ngũ quét dọn đống tuyết.



Có người xẻng có người chuyển.



Người nhiều sức mạnh lớn, cho tới lúc giờ cơm trưa, đống tuyết ngoài cánh cửa đều được dọn sạch, và trở thành một con đường đi lại.



Từ xa nhìn tới, giống như một hầm trú ẩn trên chiến trường, đan xen dày đặc lẫn nhau, thông suốt khắp nơi.



Thẩm Thất cầm lòng không đậu rút điện thoại ra chụp mấy tấm hình, nói với Lưu Nghĩa: “Mình cảm thấy ở đây có thể xây mê cung được đó.”



Lưu Nghĩa híp mắt nhìn lên không trung, gật đầu nói: “Cứ tuyết rơi như vậy, chắc thật sự thành mê cung. Đống tuyết trên sân bay không thể dọn dẹp sạch sẽ, máy bay sẽ không thể bay được. Ở đây chắc thật sự sắp thành cánh đồng hoang bị bỏ rơi.”



Thẩm Thất an ủi cô: “Nhật Ninh bọn họ sẽ nghĩ cách! Đừng lo quá.”



Hai người đang nói chuyện, đột nhiên ánh đèn màu trên đầu chớp lên chớp xuống, tiếp sau đó, toàn bộ ánh đèn đều tắt hết.



Thẩm Thất ngẩn người.



Chuyện gì vậy?



Cúp điện ư?



Nếu cúp điện thì, có phải là lò sưởi và nước toàn bộ đều bị cắt hết?



Trong lúc này mọi người liền phản ứng, toàn bộ chạy tới gặp nhân viên làm việc của thị trấn suối nước nóng để hỏi tình hình.



Lúc này, người phụ trách đầu toát mồ hôi đi ra, giải thích rằng: “Xin lỗi mọi người, lúc nãy điện áp vượt quá giới hạn, mới gây nên chập mạch. XIn mọi người yên tâm, nhất định sẽ kịp thời tiến hành kiểm tra! Bây giờ là giờ ăn trưa, mọi người hãy về phòng nghỉ ngơi và chờ đợi. Một lát ăn xong cơm, thì sẽ có điện!”



Lưu Nghĩa dắt tay Thẩm Thất quay về: “Đi thôi, về nghỉ ngơi tí.”



Thẩm Thất gật gật đầu, theo Lưu Nghĩa quay về.



Đang bước đi, khóe mắt Thẩm Thất đúng lúc liếc qua vị trí cánh cửa, thấy một bóng đen thoáng lướt qua.



Thẩm Thất liền dừng chân lại, để nhìn sang hướng đó.



Chờ tới khi ánh mắt cô nhìn qua đó thì đã không thấy có bất cứ thứ gì.



Lưu Nghĩa thấy được Thẩm Thất dừng chân lại, liền hỏi: “Sao rồi?”



“Không có gì, chắc hoa mắt.” Thẩm Thất lưỡng lự một chút, đáp lại: “Đi thôi, về nghỉ ngơi chút.”



Lưu Nghĩa gật đầu, kéo Thẩm Thất tiếp tục quay về phòng.



Sau khi về tới phòng, Thẩm Thất vừa mới rửa tay xong, còn chưa kịp vặn vòi nước, dòng nước chảy bỗng chốc trở nên ít đi, sau đó trở thành từng giọt từng giọt, và cúp luôn.



Thẩm Thất cầm lòng không nổi nói: “Á, cúp nước rồi?”



Lưu Nghĩa liền lại gần nhìn: “Ấy chà, đúng thật đấy! Cúp nước cúp điện. Há, mình xem trong một tuần này sẽ sống ra sao?”



Thẩm Thất ngay tức khắc nói: “May thay ba nuôi đã đề phòng kịp, đã sớm chuẩn bị đồ đạc.”



Đang nói chuyện thì liền nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài.



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nghe được giọng Từ Vân Khê vang lên: “Tiểu Xuân, cháu đến rồi. Á, còn đem nhiều đồ tới như vậy?”



Giọng Tiểu Xuân truyền đến: “Đúng vậy, Từ phu nhân. Đồ vật này đều là những thứ chuẩn bị trước, ở đây sau khi bị cúp nước cúp điện sẽ trở nên rất lạnh. CHo nên, những thứ này đều có thể chống rét dưới âm ba mươi độ. Đây là lương khô và nước, tuy rằng mùi vị hơi dở, nhưng lại rất hữu dụng trong việc đáp ứng nhu cầu. Đây là hộp thuốc, từng người từng căn phòng nên đặt mấy cái, để không bị luống cuống khi dùng tới.”



Thấy được Tiểu Xuân chu đáo như vậy, Từ Vân Khê nhịn không nổi hỏi: “Không biết cô gái nào có phúc sẽ được gả cho cậu! Cậu thiệt là chu toàn!”



Tiểu Xuân mỉm cười trả lời: “Từ phu nhân người khách khí quá! Đồ đạc tôi đặt đây, tôi xin phép đi tới phòng khác.”



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nhìn nhau một cái, và cùng bước ra ngoài, kêu gọi Tiểu Xuân: “Đợi một chút.”



Tiểu Xuân ngay tức khắc dừng lại, mỉm cười nhìn phía Thẩm Thất: “Thiếu phu nhân kêu gọi gì ạ?”



Thẩm Thất đi tới trước mặt Tiểu Xuân, nói với giọng rất nhỏ: “Có thể nói chuyện một chút được không?”



Ánh mắt Tiểu Xuân thoáng hiện một nét ngạc nhiên, bỗng chốc hiểu rõ và gật đầu: “Đương nhiên được. Xin người đi trước.”



Tiểu Xuân cung kính đứng sang một bên, Thẩm Thất dẫn đầu đi trước, Tiểu Xuân theo sau Thẩm Thất, hai người đi tới tận cùng hàng lang, và dừng lại.



Nhìn tuyết hoa bay bổng ngoài cửa sổ, Thẩm Thất đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tiểu Xuân, tôi cũng không muốn phí lời với cậu. Tôi sẽ hỏi thẳng cậu luôn.”



“Được, Thiếu phu nhân. Người cứ nói!” Tiểu Xuân cung kính trả lời.



Lần thứ hai đi xuống cổ mộ, Thẩm Thất không ngại nguy hiểm trao đổi mình với Tiểu Xuân, trong phút giây đó, Tiểu Xuân đã nhận định Thẩm Thất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK