Mục lục
Lấy nhầm chồng đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 235




Lời nói của Thẩm Thất, làm cho vô số người có mặt ở hiện trường biến sắc tức thì.



Gương mặt của Thomas tức thì có thay đổi nhẹ, nhưng mà ngay sau đó liền trở về bình thường.



“Xem ra vị tiểu thư này đã biết được rất nhiều chuyện.” Thomas mỉm cười nói



Hạ Nhật Ninh, Phùng Mạn Luân cùng lúc thở dài.



Tiểu Thất vẫn còn rất non nớt.



Đối phó với lão cáo già Thomas này, sẽ bị thiệt thòi!



Hạ Nhật Ninh ngay lập tức nói: “mấy ngày nay trong trấn đều truyền tai nhau tin tức như vậy, chúng tôi không muốn biết cũng khó! Tiểu Thất là người có tính hiếu kì, nghe nói mọi người đi tìm người, cô ấy mới đi theo tới đây.”



Hạ Nhật Ninh nói dối giải vây cho Thẩm Thất, Thẩm Thất cảm kích nhìn anh.



Cô thật sự non nớt quá.



Thomas vẫn mỉm cười nhìn Thẩm Thất: “vậy cô gái cô có hứng thú muốn đi xem không?”



Thẩm Thất không dám nói bậy, liền quay qua nhìn Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh trong mắt không giấu nổi ý cười.



Món đồ nhỏ của anh khi gặp chuyện người đầu tiên nghĩ đến là anh, anh cảm thấy rất vui.



Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất gật đầu, biểu thị cô muốn nói gì thì cứ nói.



Thẩm Thất lúc đó mới lấy dũng khi nói với Thomas: “muốn chúng tôi tham gia, có lợi gì không? Dù gì việc này rất nguy hiểm. Hơn nữa tôi cũng không muốn chồng tôi mạo hiểm cùng các ông.”



Hạ Nhật Ninh rất hài lòng với câu trả lời của Thẩm Thất, gật gù tán thưởng.



Thomas bất giác cười nói: “vậy thì các vị đây muốn lợi ích như thế nào? Chi bằng, vị trí lãnh đạo nhường cho Hạ tổng? Tôi nghĩ, dưới sức ảnh hưởng và kêu gọi của Hạ tổng, nhất định sẽ thành công.”



Hạ Nhật Ninh xua tay nói: “không không! Thomas, tôi không thích hợp làm lãnh đạo. Dù gì, tôi là người ngoài đạo. Làm quản lí đều không biết, ngoại đạo dẫn dắt người trong đạo, đó là điều cấm kị! Đạo lí này, khắp nơi đều tuân theo. Tôi không thích điều đó.! Tôi chỉ là tới xem náo nhiệt, xem náo nhiệt!”



Nghe Hạ Nhật Ninh nói như vậy, rõ ràng trong đám người có người thở phào nhẹ nhõm.



Xem ra vị trí này, vẫn có không ít người nhắm đến.



“Như vậy là Hạ tổng đã đồng ý gia nhập với chúng tôi rồi sao?” Thomas vẫn luôn đề cập đến vấn đề này.



Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “tham gia cũng được, tôi có điều muốn nói rõ, tôi sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bất cứ ai. Một khi có việc không đúng, chúng tôi sẽ rút lui! Dù gì, tôi trước tiên muốn đảm bảo sự an toàn của vợ tôi!”



Thomas lập tức gật đầu nói: “đây là tất nhiên, Hạ tổng xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định đảm bảo sự an toàn cho quý phu nhân.”



Hạ Nhật Ninh xua tay: “điều này không cần hao tâm. Những người đi xuống đều có quyền lợi, không thể đều lãnh phí tâm tư cho chúng tôi. Tôi tự kiếm người bảo vệ cho cô ấy được rồi.”



Thomas cười mời vài người vào trong: “Hạ tổng đồng ý tham gia, thật sự cho chúng tôi tự tin rất lớn! Các vị, mời vào trong.”



Thẩm Thất đi theo Hạ Nhật Ninh đi vào bên trong.



Trong một căn lều lớn, mọi người đều cùng ngồi quanh một chiếc bàn.



Thức ăn liên tiếp được đưa đến, mọi người chỉ là không có tâm trạng ăn uống, đều đang nhỏ giọng thương lượng điều gì đó.



Nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đi vào, mọi người có mặt không ít người đều tự động đứng dậy, chào hỏi Hạ Nhật Ninh.



Thẩm Thất nhìn thấy rất rõ, trong mắt những người này đều rất kính sợ.



Họ đa số là người Trung Quốc.



Chỉ cần là người Trung Quốc thì không ai không biết đến Hạ Nhật Ninh.



Chỉ cần là người Trung Quốc thì không ai không kính sợ sinh mệnh.



Càng huống hồ, ở đây xảy ra sự việc rất là lạ lùng, là trùng hợp hay duyên phận, rất khó nói.



Hạ Nhật Ninh chọn một bàn không người, dẫn mọi người ngồi xuống, không ít người xung quanh lần lượt tới chào hỏi.



“Hạ tổng đến, chúng tôi yên tâm rồi.” Họ đều nói: “chúng tôi nguyện vì Hạ tổng duy mã thủ thị chiêm.”



Hạ Nhật Ninh xua tay: “không, lần này tôi tới là làm khách. Chuyện của các vị, tôi không tham gia. Tôi chỉ là đi theo thôi. Những thứ trong đó, tôi đều không muốn!”



Thẩm Thất gật đầu theo.



Những người khác vẻ mặt tiếc nuối.



Nhưng mà cũng có người thở phào nhẹ nhõm.



Ít một người tranh giành chiến lợi phẩm, luôn là điều tốt.



Lúc này, người bên ngoài cũng lần lượt đi vào trong, kiếm chỗ ngồi ngồi xuống.



Thomas bắt đầu dẫn dắt cuộc họp này, chọn ra một người lãnh đạo.



Bởi vì Hạ Nhật Ninh nói rõ từ chối vị trí này, do đó những người có quyền ở các nhóm lớn đều hồi hộp.



Cuối cùng không biết thế nào Thomas trở thành người dẫn đầu đoàn thám hiểm lăng mộ.



Liên minh hoàn thành, mọi người lần lượt nâng li chúc mừng.



Thẩm Thất cầm li rượu, hỏi nhỏ Hạ Nhật Ninh: “chúng ta thật sự hành động cùng họ sao.”



Hạ Nhật Ninh mắt phượng nhấp nháy, trả lời: “chỉ cần bề ngoài nhìn vào cùng nhau hành động là được rồi.”



Thẩm Thất chớp mắt nhìn Hạ Nhật Ninh, tuy rằng cô có cảm giác hoài nghi, biết rằng không thể hỏi ở đây được.



Hạ Nhật Ninh nhìn thấu ánh mắt của Thẩm Thất, đưa tay nâng lòng bàn tay của Thẩm Thất, an ủi cô ấy.



Sau khi kết thúc bữa tiệc, trên đường trở về, Thẩm Thất không đợi được bèn hỏi Hạ Nhật Ninh: “anh còn có cách khác phải không?”



Hạ Nhật Ninh cười nhạt, lấy tay xoa đầu Thẩm Thất, dịu dàng trả lời: “tiểu Thất, em chỉ cần nhớ một điểm này là được rồi. Anh làm bất cứ việc gì, đều sẽ không làm hại đến em. Tất cả mọi việc anh làm đều là muốn em sống tốt, vui vẻ. Anh muốn cho em quyền lực và địa vị chính thức tuyệt đối. Anh muốn cùng em đứng trên cao. Anh muốn toàn bộ những người con gái khác, mãi mãi không thể vượt qua sự tồn tại của em.”



Thẩm thất động lòng, miệng lẩm bẩm: “đều là lời nói mật ngọt”



“Đây không phải là lời nói mật ngọt, đây là lời nói từ tận tâm của anh.” Hạ Nhật Ninh nhẹ giọng nói: “mộ phần của ba chôn cất ở đây, anh làm sao có thể cho phép những người đó hủy hoại phong thủy nơi này được chứ?”



“Sau đó thì sao?” Thẩm Thất bây giờ thật sự bất ngờ.



“Không có sau đó, em chỉ cần đi theo là được rồi. Chơi đủ rồi, anh sẽ cho người đưa em bình an đi ra,.” Hạ Nhật Ninh đưa tay lên tai của Thẩm Thất: “là người phụ nữ của anh, chỉ cần tin tưởng anh là được rồi.”



Trở về doanh trại, Hạ Nhật Ninh nhanh chóng tìm el bàn chuyện lăng mộ.



Thẩm Tử Dao nhìn thấy bộ dạng ngây ngô của Thẩm Thất, nhịn không được liền hỏi: “tiểu Thất, con làm sao vậy?” nghĩ gì vậy, làm gì xuất thầm vậy?”



Thẩm Thất nhìn Thẩm Tử Dao, do dự một lúc rồi nói: “nẹ, hôm nay con mơ thấy cha.”



Đôi tay đang pha trà của Thẩm Tử Dao đột nhiên dừng lại, qua là vài giây mới nói: “ông ấy nói gì?”



“Cha nói, rằng con phải chăm sóc tốt cho mẹ và anh.”đôi mắt Thẩm Thất ôn hòa trả lời: “con nhất định sẽ không làm cha thất vọng.”



Thẩm Tử Dao mắt cong lên: “người quan trọng nhất của ông ấy, quả nhiên vẫn là con.”



Thẩm Thất cuối cùng vẫn là không nói chuyện về người nam nhân thần bí đó cho Thẩm Tử Dao biết.



Không biết tại sao, trong tiềm thức lại không muốn nói.



Hạ Nhật Ninh tìm được el: “cô, bản đồ có chưa?”



el đưa cho Hạ Nhật Ninh tờ giấy vừa mới in còn chưa kho mực: “đây là bản đồ ta vẽ đường đi rất rõ. Con chắc chắn phải làm như vậy sao?”



Hạ Nhật Ninh cười ranh ma: “tại sao không chứ? Đây là thời cơ giết người quang minh chính đại nhất!”



el cười khổ: “ta phải thay những người đó mặc niệm rồi.”



“Nếu đã dám đến, thì cũng dám trả giá bằng sinh mệnh.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục mỉm cười: “chuyện này, cho dù không phải là đại nghĩa dân tộc, không vì di sản quốc gia, con cũng không thể trơ mắt đứng nhìn. Tuy rằng con chỉ là một thương nhân, nhưng mà con rất côi trọng gia tộc. Con đã kết hôn với tiểu Thất, cho nên chuyện của tiểu Thất chính là chuyện của con. Đụng đến phong thủy của cha vợ con, con tất nhiên là không cho phép rồi.”



“Tiểu Thất thật may mắn.” El mỉm cười: “cám ơn con đã cưng chiều nó.”



Hạ Nhật Ninh xua tay: “yêu thương vợ mình, theo lí mà nói là điều đương nhiên.”



Rời khỏi lều của el, Hạ Nhật Ninh lập tức gọi tiểu Hạ đến: “tiểu Hạ, giao cho cậu một nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành cho tốt.”



Tiểu Hạ đã từng nhận nhiệm vụ của Hạ Nhật Ninh, chỉ cần liếc một cái, liền trả lời: “bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”



Tiểu Hạ nói xong liền rời đi, Hạ Nhật Ninh liền gọi cậu ta lại: “chờ chút!”



Tiểu Hạ lập túc dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.



“Đợi sau khi chúng ta cùng vào trong lăng mộ, nhiệm vụ của cậu là phải bảo vệ tiểu Thất. Nếu có chuyện, lập tức đưa cô ấy ra ngoài.” Hạ Nhật Ninh nghiêm túc nói.



“Vậy còn chủ tịch thì sao?” tiểu Hạ ngây người: “trách nhiệm của tôi là bảo vệ anh.”



Hạ Nhật Ninh nghiêm trọng nói: “tôi có thể tự bảo vệ được, còn tiểu Thất thì không. Vì vậy, đây là mệnh lệnh.”



Tiểu Hạ không ăn bánh nữa, nhìn Hạ Nhật Ninh một hồi lâu, mới gật đầu nói: “đã rõ.”



Sau khi phân phó tiểu Hạ xong, Hạ Nhật Ninh đi ra khỏi lều, nhìn thấy phía xa là Phùng Mạn Luân ngồi quanh nhìn Thẩm Tử Dao chăm chú.



Hạ Nhật Ninh vẫn không thể đoán được tâm tư của Phùng Mạn Luân.



Hừ, Hạ gia nhị thiếu không buông tay, anh ta không tin Phùng Mạn Luân có thể kiếm được gì từ anh ta.



Anh ta đẹp trai bằng mình sao?



Anh ta chu đáo bằng mình sao?



Anh ta có tiền bằng mình sao?



Anh ta bá đạo bằng mình sao?



Hừ! Không có cửa!



Hạ Nhật Ninh đang tính qua đó, chưa đi được hai bước, Hạ Nhật Ninh đã dừng lại, nhãn cầu đảo một vòng, đột nhiên có chủ ý.



Một lúc sau, Hạ Nhật Ninh cầm một giỏ trái cây qua tặng Thẩm Tử Dao.



“Mẹ, trái cây này vừa mới đưa tới, để mẹ ăn cho tươi ngon.” Hạ Nhật Ninh vừa tự nhiên vừa nhẹ nhàng đặt trái cây lên bàn.



Những ngày này Thẩm Tử Dao cũng coi như là biết được tiềm lực tài chính của Hạ Nhật Ninh rồi.



Xa như vậy, nói đưa đến là đưa đến.



Đây là phải tốn bao nhiêu tiền vậy chứ!



“Nhật Ninh, con ngồi đi.” Thẩm Tử Dao gác công việc trong tay lại, ngồi trước mặt Hạ Nhật Ninh nói: “con thật sự muốn đưa tiểu Thất đi mạo hiểm sao?”



Hạ Nhật Ninh ý cười: “Mẹ đang lo lắng điều gì, con đều hiểu rõ. Con đã sai người đi chuẩn bị rồi, con sẽ không để cho tiểu Thất đi vào bên trong, đưa cô ấy đi một vòng ngoài cửa rồi sẽ về.”



Thẩm Tử Dao hơi lắc đầu, nói: “Ta không chỉ lo cho tiểu Thất, ta còn lo cho con.”



Hạ Nhật Ninh mắt phượng rũ xuống: “Mẹ, trong lòng con có tính toán.”



“Vậy thì tốt.” Thẩm Tử Dao gật đầu nói: “Con tìm ta có việc?”



Hạ Nhật Ninh nửa muốn nói nửa không nhìn biểu cảm của Thẩm Tử Dao, càng làm tăng thêm tính tò mò.



“Có gì thì con cứ nói đi. Do dự như vậy, thật không giống với phong cách của con.” Thẩm Tử Dao mỉm cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK