Mục lục
Lấy nhầm chồng đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 421




Thẩm Thất vẫn đang mơ mộng, và sau đó hộp thư riêng của cô ấy gần như nổ tung!



Thẩm Duệ: “Mami! Mami thật sự kết hôn với Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng à! Trời ơi! Tại sao lại đột ngột như vậy? Hôm qua chẳng phải mami nói với Tiểu Hà, không cho con bé tùy tiện ghép đôi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Thẩm Hà: “Mami giỏi lắm! Tiểu Hà yêu mami nhất! Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng là đại thần số một cực kỳ cực kỳ cực kỳ đẹp trai trong thể loại game mới nhất đó, mami phải làm thế, phải cưới tất cả soái ca trên thế giới về làm cha kế của con!”



Phùng Mạn Luân: “Tiểu Thất, anh thật sự đã bỏ lỡ em rồi sao?”



Lưu Nghĩa: “Ôi trời! Tôi đây đã bỏ lỡ gì nào?”



Văn Nhất Phi: “Ơ? Tôi bị Tiểu Nghĩa kéo qua đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Phạm Thành: “Ôi”



Phạm Ly: “Ôi”



Những người qua đường: “Nữ thần, xin nhận của tôi một lạy! Xin hỏi trên chân có thiếu phụ kiện không? Trời đất ơi! Nam thần và nữ thần kết hôn rồi kìa! Tôi một lần nữa lại tin vào tình yêu! Nghe nói, nữ thần rất là giỏi! Có thể lấy được anh chàng đẹp trai nhất kiêm là đệ nhất nam thần, à không, là gả qua đó chứ! Nữ thần, tôi phục cô lắm! Yêu cô nhất!”



Thẩm Thất nhìn thấy tin nhắn đến ồ ạt như vậy, cũng không biết phải làm thế nào.



Mình chỉ hơi lơ là chút mà đã kết hôn với Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng rồi.



Tuy chỉ là game, nhưng vẫn cảm thấy rất vi diệu.



Khi Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng kéo lấy tay mình, và ngay khoảnh khắc đứng trước mặt tất cả game thủ, thì bấy giờ Thẩm Thất mới định hình lại, phát hiện mình thật sự đã kết hôn với Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Mình trong game!



Tiếp theo, có một con đường màu đỏ xuất hiện trên không, có một cái rương đang hạ xuống từ trên không.



Trang chủ game chính thức chúc mừng cho lễ cưới của đại thần, đích thân mang quà đến tặng.



Hạ Nhật Ninh đẩy cái rương cho Thẩm Thất, để Thẩm Thất mở cái rương ra.



Tâm trạng Thẩm Thất không thoải mái cho lắm, nhấn mở cái rương đó ra.



Một con thú cưỡi chúc mừng cho việc kết đôi thành công với Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng đã xuất hiện ngay trước mặt Thẩm Thất, xin được ký kết khế ước.



“Ôi trời!” Đám người đứng xem phải nói là sắp bùng nổ rồi: “Trang chủ có cần thiên vị thế không! Nam thần đã sở hữu con thú cưỡi mạnh nhất game rồi, bây giờ còn tặng cho nữ thần một con y chang để cho có đôi có cặp nữa!”



Thẩm Thất nhìn Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng với vẻ không chắc chắn cho lắm, đối phương nhìn Thẩm Thất gật đầu.



Giờ thì Thẩm Thất mới dám nhấn nút Enter



Từ giờ trở đi, cô đã sở hữu cho mình con thú cưỡi cùng đẳng cấp với những đại thần cao cấp khác rồi.



Sau khi thoát ra, Thẩm Thất vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.



Mình chỉ định hỏi xem anh ấy có biết về chuyện này không, sao tự nhiên thành ra kết hôn vậy chứ?



Không ngờ đại thần lại kết đôi với mình.



Trời ơi, nghĩ thôi cũng cảm thấy phấn khích rồi!



Thẩm Hà gọi điện tới, vừa bắt máy đã nghe giọng khen ngợi của Thẩm Hà: “Mami giỏi quá! Cuối cùng cũng bắt được đại thần trong tay! Mami, đợi đến khi họp offline, nếu Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng cũng đẹp trai giống trong game, mami tuyệt đối đừng bỏ qua nhé!”



Thẩm Thất vẻ mặt hối lỗi: “Tiểu Hà, thật ra hôm nay mami không có ý định kết hôn đâu!”



“Mami!” Thẩm Hà nói với giọng nghiêm túc: “Con và anh hai đã ba tuổi rồi! Trên sách nói, phải tranh thủ lúc tuổi của trẻ còn nhỏ, nuôi dưỡng tình cảm với cha kế thật tốt, như vậy thì tâm lý trưởng thành của trẻ mới không bị lệch lạc! Con thì không sao, nhưng anh con là con trai đó! Cho nên, hãy vì anh ấy mà mẹ phải cố gắng hết mình nhé!”



Thẩm Thất hất mặt: “Xớ, mami nhớ rồi!”



Hạ Nhật Ninh sau khi thoát khỏi game, cũng cảm thấy hai bên tai mình nóng bừng lên.



Lúc nãy trong game, anh nghe đối phương nói câu đó với mình, nhịp tim đã đập rất nhanh.



Giống như, anh ấy đã đợi câu đó mấy ngàn năm vậy.



Ngay lúc đó, lòng anh ấy loạn cả lên,



Sợ đối phương sẽ hối hận bất cứ lúc nào.



Cảnh tượng này, phải nói là vượt quá tầm kiểm soát của anh ấy.



Ngày xưa không cần biết là ngoài đởi hay trong game, cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.



Nhưng, lần này nó đã xảy ra một cách chân thật như thế.



Không lẽ một người ba mươi tuổi như anh ấy, cũng thích tình yêu ảo sao?



Hạ Nhật Ninh tải tấm hình kết hôn trên game của mình xuống, và đặt nó làm màn hình chính trên máy tính.



Nhìn mình và cô ấy trên hình, nụ cười của hai người khi nhìn nhau trong đó, khiến cho Hạ Nhật Ninh cũng cảm thấy tâm trạng của mình thật phấn khởi.



“Có cần phải thâm nhập vào ip của cô ấy không nhỉ?” Hạ Nhật Ninh lầm bầm tự nói: “Anh càng ngày càng muốn biết em là ai. Thôi thì vài bữa nữa họp offline rồi. Hi vọng em sẽ không làm anh thất vọng.”



Hạ Nhật Ninh tắt máy với vẻ hài lòng, quay lưng lên giường đi ngủ.



Ba ngày sau.



Buổi trình diễn thời trang s.a, trong lúc bận rộn chuẩn bị cho sự kiện.



Thẩm Thất đang có mặt ngay tại hiện trường, chỉ huy các công nhân sắp xếp bối cảnh.



Tất cả mọi thứ ở đây, đều do chính Thẩm Thất thiết kế.



Cho nên, cô ấy phải đích thân có mặt. giám sát thi công mới yên tâm.



Ngay lúc bận rộn, điện thoại đổ chuông, Thẩm Thất nhìn số, là mẹ nuôi Từ Vân Khê gọi đến.



“Tiểu Thất, đang bận hả con?” Từ Vân Khê nói thẳng vào vấn đề: “Buổi trình diễn thời trang lần này là chương trình đầu tiên của con, nhất định không được có sai sót. Chẳng phải lần trước con nhờ mẹ tìm người mẫu sao? Mẹ đã giúp con mời được người mẫu quốc tế nổi tiếng Triệu Văn Văn, có cô ấy giúp con chạy chương trình chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu.”



“ÔI, thật hả mẹ? Mẹ nuôi, con yêu mẹ lắm!” Thẩm Thất nghe được tin này phải nói là vui mừng hết lớn.



Triệu Văn Văn là người mẫu quốc tế nổi tiếng thực thụ!



Hoàng hậu sân khấu t!



Vả lại xuất thân danh giá, không giống mấy cô người mẫu nhỏ bé vô danh suốt ngày chạy đôn chạy đáo xung quanh các nhà tài phiệt.



Người vốn xuất thân từ hào môn, việc đi show chỉ là sở thích của mình, cho nên, những chuyện như quy tắc ngầm, người ta không có quan tâm.



Cho nên, có thể mời được Triệu Văn Văn đi show, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm dược!



Chắc chắn Từ Vân Khê có quan hệ rất tốt với Triệu Văn Văn, nếu không thì không thể nào mời được!



Chiều cao Triệu Văn Văn 179cm, đứng chung với Lưu Nghĩa, không cao hơn gì mấy



Nhưng với vai trò người mẫu như cô ấy, đã quen đứng trên giày cao gót 1 tấc, nên khi đứng trên sân khấu phải nói là vô địch.



Từ Vân Khê nhanh chóng dẫn Triệu Văn Văn đến gặp Thẩm Thất.



Thẩm Thất trang điểm và ăn mặc chỉnh chu rồi mới đi gặp bọn họ.



Nhưng vừa mới gặp mặt, thì sự chênh lệch chiều cao đó, đã khiến cho Thẩm Thất phải choáng váng



Cỏ vẻ như Triệu Văn Văn cũng khá hứng thú về con người Thẩm Thất, vừa gặp Thẩm Thất đã tay bắt mặt mừng: “Chào, tôi là Triệu Văn Văn. Nhìn cô đẹp hơn nhiều so với tượng tượng của tôi đó.



Thẩm Thất khách sáo: “Không dám không dám, làm sao tôi dám so với hoàng hậu sân khấu t chứ!”



Triệu Văn Văn nghiêm túc nói: “Không phải đâu. Cảm nhận của chúng ta không giống nhau. Tôi bẩm sinh xương to, khí chất mạnh mẽ. Thật ra tôi khá thích kiểu con gái nhỏ nhắn xinh xắn, thùy mị đoan trang như cô vậy đó. Gia đỉnh tôi hay nói tôi là, rõ ràng sinh ra là tiểu thư cao quý, mà lại lớn lên như một đứa con trai.”



Thẩm Thất và Từ Vân Khê cười phá lên.



Mọi người vừa gặp lần đầu mà đã rất ăn ý với nhau, thế thì sự việc sau đó cũng dễ xử hơn rồi.



Sau khi nói xong, ký xong hợp đồng, Từ Vân Khê nói với Thẩm Thất và Triệu Văn Văn: “Được rồi, hai đứa có thể làm việc dược với nhau là mẹ yên tâm rồi. Lần này mẹ qua đây là vì tiện đường, chút nữa mẹ còn phải đi thu âm chương trình, Văn Văn, Tiểu Thất nhà chúng tôi trông chờ hết vào cô đó!”



“Chị Khê, chị yên tâm đi. Tôi không ăn hiếp người khác đâu.” Triệu Văn Văn cười ha hả trả lời.



Thẩm Thất hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ đi thu âm chương trình ở đâu vậy!”



“Lần này phải đi Seoul một chuyến, yên tâm, mẹ sẽ không bỏ lỡ chương trình s.a đầu tiên của con đâu.” Từ Vân Khê ôm Thẩm Thất thật tình cảm: “Buổi trình diễn thời trang đầu tiên của con gái ngoan, làm mẹ sao có thể bỏ qua được chứ? Cứ làm cho thật tốt, mẹ nuôi tin tưởng con!”



“Dạ.” Thẩm Thất mỉm cười gật đầu.



Sau khi tiễn Từ Vân Khê đi, Triệu Văn Văn quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Cô Thẩm”



“Đừng khách sáo với tôi, kêu tôi là Thẩm Thất, Tiểu Thất hoặc Seven đều được.” Thẩm Thất cười nói: “Cô và mẹ nuôi là người quen, chúng ta đâu phải người ngoài.”



“Được.” Triệu Văn Văn gật đầu mỉm cười: “Vậy tôi không khách sáo nữa nhé. Tiểu Thất, tôi muốn hỏi thăm cô về một người.”



“Hả? Được thôi, ai vậy?” Thẩm Thất bất ngờ và hỏi ngay.



“Phùng Mạn Luân.” Triệu Văn Văn mỉm cười nhìn Thẩm Thất: “Có một lần tôi đi show ở Đức, đã gặp anh ấy.”



“À” Thẩm Thất gật đầu: “Sau đó thì sao?”



Triệu Văn Văn đưa tay lên sờ vào tóc mình, nói: “Tôi thích anh ấy rồi.”



Thẩm Thất liền mở to miệng: “Thật vậy sao? Trời ơi, tôi sắp có sư tẩu rồi à?”



“Hả?” Bây giờ đến lượt Triệu Văn Văn bất ngờ: “Sư tẩu à?”



Thẩm Thất liền cười nói: “Quả là không phải người một nhà thì sẽ không vào cùng một cánh cửa nhà. Phùng Mạn Luân là sư Huynh của tôi. Cùng tôi theo học ông Charles.”



Sau khi Thẩm Thất mất trí nhớ, Charles cũng có đến thăm Thẩm Thất, cho nên Thẩm Thất đã bái sư lại từ đầu.



Vì thế, Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân đúng nghĩa là sư Huynh muội của nhau.



Triệu Văn Văn liền nở nụ cười: “Thì ra chúng ta thật sự là người một nhà. Không biết cô có đồng ý giúp tôi một tay không?”



“Không thành vấn đề!” Thẩm Thất liền lấy điện thoại ra và nói: “Năm nay sư huynh cũng gần ba mươi rồi, nếu được nhìn thấy cả hai người đều hạnh phúc, đương nhiên tôi vui vẻ giúp đỡ rồi. Tôi sẽ hẹn anh ấy ra ăn cơm! Tôi mời!”



Triệu Văn Văn cười nhẹ: “Làm vậy có được không đó?”



“Tất nhiên là được!” Thẩm Thất nghiêm túc nói: “Không được giành trả tiền đâu nhé!”



Nói xong câu này, Thẩm Thất gọi liền cho Phùng Mạn Luân, nói: “Sư huynh có rãnh không? Có thể mời anh ăn trưa được không?”



Phùng Mãn Luân giơ tay, ngăn lại lời nói của trợ lý, và ngay lập tức nở nụ cười vui sướng: “Được thôi, ở chỗ nào?”



“Ở gần nơi diễn ra sự kiện của em. Có món gì muốn ăn không?” Thẩm Thất nhìn bảng hiệu xung quanh, nói: “Chỗ này có món Ý, món Pháp, món Nhật và món Trung.”



“Anh sao cũng được. Em quyết định đi.” Phùng Mạn Luân vui vẻ trả lời: “Anh sẽ tới ngay.”



Sau khi ngắt điện thoại, Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Triệu Văn Văn: “Cô có món gì muốn ăn không?”



“Tôi sao cũng được.” Triệu Văn Văn cũng cười: “Phùng Mạn Luân đối với cô, đúng là khác biệt thật.”



Người khác mà muốn gặp Phùng Mạn Luân, làm gì đơn giản vậy chứ.



Công tử nhà giàu nhất Tỉnh Nghệ An mà.



Làm gì có thể tủy tiện gặp được chứ?



Nếu không có Hạ Nhật Ninh, thì anh ấy đã là công tử hàng đầu của tỉnh Nghệ An rồi!



Cũng tại vì có Hạ Nhật Ninh rồi, nên Phùng Mạn Luân mới bị vượt mặt.



Tuy là như vậy, nhưng với địa vị và sự tôn vinh của nhà họ Phùng thì vẫn đủ để Tiếu Ngạo Giang Hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK