Mục lục
Lấy nhầm chồng đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1660




Nếu là trước kia, thì Phạm Đậu Đậu và Mạc Tiểu Đào đã phản đối kịch liệt rồi.



Nhưng sau chuyện lần này, trong lòng hai người đều có một cảm giác kì lạ không thể gọi tên.



Nhất là Phạm Đậu Đậu, ngày trước khi gặp Mạc Tiểu Đào, cậu còn có thể nói đùa mấy câu với cô.



Nhưng từ ngày xảy ra chuyện đó, cậu không những không còn trêu chọc cô nữa, mà thậm chí có lúc nhìn thấy Mạc Tiểu Đào, cậu còn đỏ mặt.



Bởi vậy nên tất cả mọi người đều biết, rằng Phạm Đậu Đậu thích Mạc Tiểu Đào rồi!



Nhà họ Mạc vô cùng mừng rỡ.



Cả nhà họ đang bận rộn chuẩn bị lễ đính hôn của Phạm Đậu Đậu và Mạc Tiểu Đào. Sợ con gái nhà mình sẽ bị thiệt thòi, nên phải cố gắng làm cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ nhất.



Ngày trước Mạc Tiểu Đào lúc nào cũng cố gắng giải thích về quan hệ giữa cô và Phạm Đậu Đậu, nhưng giờ cô cũng không giải thích gì nữa cả.



Kể cả các chị có trêu chọc cô, thì cô cũng không luống cuống giải thích gì, mà chỉ im lặng.



Bởi vậy, các chị em của cô lại càng trêu chọc cô nhiều hơn.



Thời gian cứ thế trôi qua.



Nháy mắt đã qua mười mấy ngày rồi.



Hôm nay hai người lại gặp nhau ở vườn trường.



Những người bạn xung quanh vừa thấy họ thì đã ồn ào cả lên: “Thảo nào kiên trì như thế, thì ra là vậy!”



Phạm Đậu Đậu nhìn Mạc Tiểu Đào, sau đó nói với người bạn kia: “Đừng có nói linh linh.”



Các học sinh các cũng nháy mắt với Mạc Tiểu Đào: “Tiểu Đào, Tiểu Đào, vị hôn phu của cậu đến rồi kìa!”



Mạc Tiểu Đào đỏ mặt: “Đừng nói linh tinh!”



Mọi người nghe vậy thì đều cười phá lên: “Trả lời giống nhau thế, đúng là vợ chồng ăn ý có khác!”



Phạm Đậu Đậu không còn cách nào khác, đành bảo: “Các cậu có thể đừng nói vớ vẩn nữa được không, Tiểu Đào vẫn còn nhỏ!”



“Ồ, bắt đầu quan tâm đến vợ của mình rồi à?” Một nữ sinh cười nói: “Cậu cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ thay cậu chăm sóc vị hôn thê nhé! Chúng tôi sẽ đảm bảo Tiểu Đào vui vẻ trở thành vợ của cậu nhé!”



Khuôn mặt Mạc Tiểu Đào lại đỏ lên: “Nói linh tinh gì thế!”



“Ồ, mọi người nhìn kìa, cậu ấy đỏ mặt rồi!” Những nữ sinh các đều cười: “Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, quay lại chuyện chính đi, lễ đính hôn của họ sắp được tổ chức rồi. Chúng mình là bạn học với các cậu ấy, nhất định phải đi đủ đấy!”



Sau đó, mọi người lại cười phá lên một lần nữa.



Lúc ấy, có một nam sinh liền kéo các bạn, bảo: “Ôi, mình chợt nhớ ra mình có việc rồi, không phải mọi người bảo cũng có việc à? Chúng ta mau đi thôi!”



“Ừ, mình cũng có việc!”



“Đúng rồi, bọn mình cũng phải đi đây!”



“Vậy mau đi thôi!”



“Ừ, đi thôi!”



Sau đó, tất cả đều rất ăn ý mà giải tán ngay lập tức. Lúc này chỉ còn Phạm Đậu Đậu và Mạc Tiểu Đào lúng túng nhìn nhau.



Hai người bỗng không biết nên nói gì, chỉ đành lúng túng đứng một chỗ như vậy.



Cuối cùng, Phạm Đậu Đậu chủ động nói: “Em xem, mọi chuyện đã đến mức này rồi, vậy thì chúng ta cứ thử ở cạnh nhau đi.”



Mạc Tiểu Đào cắn môi: “Lại phải tiếp tục giả vờ làm một cặp sao?”



Mạc Tiểu Đào cắn môi: “Không phải giả vờ, mà là làm thật.” Phạm Đậu Đậu bảo: “Bỗng nhiên anh cảm thấy thực ra em cũng rất tốt, tuy rằng vẫn chưa rõ ràng, nhưng anh thấy em rất dễ thương! Anh rất thích em!”



Khuôn mặt Mạc Tiểu đào hơi đỏ lên, hỏi: “Anh nói thật sao?”



“Đương nhiên rồi!” Phạm Đậu Đậu lập tức nói: “Nếu không, sao nhà anh lại đến thương lượng chuyện đính hôn... Thực ra, chuyện này là do anh ngầm đồng ý...”



Mạc Tiểu Đào càng xấu hổ, cúi đầu: “Vậy, vậy, em có thể tin anh không?”



“Có thể chứ! Nếu anh lừa em, các chị của anh nhất định sẽ không tha cho anh đâu!” Phạm Đậu Đậu lập tức nói.



Nghe Phạm Đậu Đậu nói vậy, Mạc Tiểu Đào mới yên tâm, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Vậy được, chúng ta làm một cặp thực sự đi!”



Nói xong, khuôn mặt Mạc Tiểu Đào lại càng đỏ hơn. Cô không đứng yên được, chạy biến đi mất.



Nhìn bóng lưng bỏ chạy của Mạc Tiểu Đào, Phạm Đậu Đậu lại càng cười vui vẻ.



Một lúc sau, Phạm Đinh Đinh từ phía xa đi đến, thấy Phạm Đậu Đậu cười như kẻ ngốc, mới vỗ vai cậu: “Cười gì đấy? Trông ngơ ngơ thế!”



“Đinh Đinh, em đã thích ai bao giờ chưa?” Phạm Đậu Đậu thuận miệng hỏi.



Trong đầu Phạm Đinh Đinh lập tức lóe lên hình ảnh của Võ Vạn Kỳ.



Mấy hôm nay cậu rảnh rỗi nên đi ăn, dạo phố rồi lại ngủ với Võ Vạn Kỳ. À, chỉ đơn giản là ngủ thôi, không có chuyện gì đâu.



Sau đó, cậu lại bắt đầu quen với sự tồn tại của Võ Vạn Kỳ.



Phạm Đinh Đinh lắc đầu, hỏi lại cậu: “Anh cứ nói anh thích Tiểu Đào là được rồi, còn phải hỏi em đã thích ai bao giờ chưa? Đằng nào thì em cũng không cười anh đâu!”



Lúc này Phạm Đậu Đậu mới cười ha hả, khoác vai Phạm Đinh Đinh, nửa đùa nửa thật: “Chờ em có người yêu, anh cũng sẽ ủng hộ em!”



Nói xong, Phạm Đậu Đậu sải bước rời đi.



Phạm Đinh Đinh lắc đầu: “Đồ điên!”



Nói xong, Phạm Đinh Đinh lại cười, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Võ Vạn Kỳ: “Tối nay rảnh không?”



Võ Vạn Kỳ nhắn lại rất nhanh: “Có, anh lại muốn đến chỗ tôi ở à?”



“Tôi mang gà hạt sen cho cô! Chuẩn vị luôn! Ăn không?” Phạm Đinh Đinh cố ý dụ Võ Vạn Kỳ.



Quả nhiên, Võ Vạn Kỳ đã mắc câu: “Ăn chứ, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ bát đĩa!”



Phạm Đinh Đinh thấy Võ Vạn Kỳ trả lời thì liền tươi cười, cất điện thoại rồi cũng vui vẻ rời đi.



Khi đã đến chỗ ở của Võ Vạn Kỳ, Phạm Đinh Đinh lại như thường lệ bày đồ ăn mình mang lên mâm một cách gọn gàng, thậm chí trông còn rất có cảm giác nghệ thuật.



Mỗi lần thấy mâm thức ăn Phạm Đinh Đinh vừa bày xong, Võ Vạn Kỳ luôn cảm thấy rất vui vẻ, nghĩ dù không ăn mà chỉ nhìn như vậy thôi cũng đã rất thỏa mãn rồi.



Nhưng dù sao đồ ăn vẫn là để ăn mà.



Thưởng thức một lúc là có thể ăn được rồi.



Ăn xong, Phạm Đinh Đinh hỏi Võ Vạn Kỳ: “Cô đã thích ai chưa?”



Võ Vạn Kỳ lắc đầu.



Ánh mắt Phạm Đinh Đinh lập tức trở nên gian xảo: “Tôi với cô ngủ chung giường lâu như thế mà cô không có cảm giác gì à? Lúc ngủ cùng tôi cô cũng vui vẻ lắm mà!”



Võ Vạn Kỳ nghiến răng: “Đấy là do tôi bị ép!”



Phạm Đinh Đinh liền ghé sát vào, cười nham nhở nói: “Thật sao?”



Võ Vạn Kỳ lập tức lui về phía sau, lưng dựa vào ghế: “Anh muốn làm gì?”



“Đúng rồi, tôi muốn làm gì đấy!” Phạm Đinh Đinh tiếp tục cười nham nhở: “Cô ăn nhiều đồ của tôi thế rồi thì cũng nên trả lại chút gì đó cho tôi chứ?”



Võ Vạn Kỳ kêu lên: “Tôi, tôi, tôi làm gì có tiền chứ! Tôi không trả tiền cho anh được đâu!”



“Không sao, tôi cho cô tiền! Lần này tính cho tôi!” Phạm Đinh Đinh lập tức đè Võ Vạn Kỳ xuống ghế.



Đến tận khi bình minh lên, Võ Vạn Kỳ vẫn chưa thể hiểu được tại sao cô lại ngủ cùng với tên này cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK