Hòa quản gia không trả lời, đứng yên lặng một bên.
Hạ lão phu nhân khẽ thở dài, Hòa quản gia đỡ bà chầm chậm xoay người ngồi lên ghế.
Một lúc sau bà mới nói: “Tiểu Thất ở bên đó tiễn ông ấy chặng đường cuối cùng cũng tốt.”
“Lão phu nhân đừng quá đau lòng.” Hòa quản gia an ủi bà.
Hạ lão phu nhân cười khẽ, dường như đang cười bản thân, cười mọi người trên thế gian này, cười tất cả những người còn đang sống.
“Sống đến tuổi này, còn có cái gì chưa nhìn thấu chứ? Nhật Ninh đâu rồi?” Hạ lão phu nhân hỏi sang chuyện khác.
“Cậu hai đi Pháp rồi ạ.” Hòa quản gia nhỏ giọng trả lời: “Sau khi xử lí xong chuyện của Charles tiên sinh, cậu hai và cô chủ sẽ cùng trở về. Nghe nói, cô chủ đã không ăn không uống một ngày một đêm rồi. Charles tiên sinh đối xử với cô chủ như con ruột của mình, cô chủ cũng coi ông ấy như ba ruột. Sự ra đi của Charles tiên sinh khiến cô chủ rất buồn. Nhưng nghe nói lúc lâm chung, người ông ấy nhắc tới lại là...”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Hạ lão phu nhân ngắt lời Hòa quản gia, nói: “Sắp đến ngày cưới của Nhật Ninh và Tiểu Thất rồi. Ông đi chuẩn bị đi. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng, lão phu nhân.” Hòa quản gia lặng lẽ đi ra.
Một lúc sau, Hòa quản gia quay lại, tay cầm một chiếc hộp.
“Phu nhân, đây là đồ cô chủ gửi về cho bà.” Hòa quản gia nói xong, đặt chiếc hộp ở trên bàn, sau đó quay người rời đi.
Hạ lão phu nhân mở chiếc hộp ra, ánh mắt sững sờ trong giây lát.
Là một bức tranh.
Tranh vẽ một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng quay đầu mỉm cười.
Chính là bà lúc còn trẻ.
Cái quay đầu này đã lấy đi trái tim của người đàn ông đó.
Hạ lão phu nhân cuốn lại bức tranh, để vào trong hộp, đặt ở góc phòng.
Nơi đó còn có di vật của Hạ lão tiên sinh.
Người đã ra đi nhưng tình cảm còn ở lại.
Mười năm cách biệt muôn trùng
Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên
Làm sao tỏ cạn nỗi niềm
Nàng nơi ngàn dặm cỏ mềm mộ xanh
Thiên thu xa cách không đành
Nàng nơi chốn ấy một mình thê lương
Thân ta đã nhuốm bụi đường
Tóc ta đã nhuộm gió sương mất rồi
Gặp nhau còn được nữa thôi
Chắc gì đã nhận ra người ngày xưa
Ta về quê cũ trong mơ
Thấy nàng ngồi đó vẫn chờ bên hiên
Điểm trang nàng vẫn cười hiền
Nhìn nhau không nói lặng yên bên giường
Nàng ơi có thấu đoạn trường
Đêm nay trăng sáng đồi sương với tùng
Hạ lão phu nhân xoay người rời khỏi phòng, đã đến lúc đi thăm mấy đứa nhỏ rồi.
Chuyện tình cảm chỉ thoáng qua như mây khói.
Điều duy nhất bà có thể làm là giúp Thẩm Thất gánh vác mọi việc của nhà họ Hạ, bảo vệ Thẩm Duệ và Thẩm Hà bình an lớn lên, kế thừa sản nghiệp gia tộc.
Vừa đi tới cửa, sống lưng Hạ lão phu nhân dần thẳng tắp.
Bà vẫn là nữ vương có thể nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay!
Hạ Nhật Ninh vừa bay tới Pháp đã thấy các hàng loạt bài báo và tin tức tưởng nhớ Charles khắp cả nước.
Cherles là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới thiết kế, sáng tác nhiều tác phẩm kinh điển, đem thương hiệu nhà họ Hạ đẩy lên một tầm cao mới.
Năm đó tình hình nhà họ Hạ không ổn định, Charles tiên sinh không những không rời bỏ mà còn chống đỡ nhà họ Hạ cùng mọi người.
Ông là người có công lao rất lớn.
Hôm nay, Charles đột ngột qua đời ở Pháp, Hạ Nhật Ninh thân là chủ tập đoàn tài chính Hạ Thị, tất nhiên phải tới chia buồn.
Nhưng lúc còn sống Charles đã lập di chúc, tang lễ không cần làm lớn vậy nên chỉ mời mấy người bạn thân lúc còn sống của Charles tiên sinh.
Thẩm Thất mặc một thân váy dài màu đen, không trang điểm, lấy thân phận con cháu người đã mất tiếp mọi người.
Lúc Hạ Nhật Ninh đứng trước mặt Thẩm Thất, nước mắt cô một lần nữa chảy xuống.
Hạ Nhật Ninh không nói gì cả, chỉ dùng sức ôm chặt lấy cô.
“Thầy ra đi rất thanh thản.” Thẩm Thất thấp giọng nói: “Thầy bảo, thầy thích tự do. Vậy nên em muốn mua cho thầy một nơi yên tĩnh, để linh hồn của thầy có một nơi trú ngụ.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Được.”
“Nhật Ninh, nếu mấy chục năm nữa, chúng ta cũng phải trải qua chuyện này, em cũng muốn giống như thầy, rời đi một cách có tôn nghiêm.” Thẩm Thất vừa khóc vừa nói: “Được không anh?”
“Được. Anh sẽ ở bên em mọi lúc mọi nơi.” Hạ Nhật Ninh vỗ lưng Thẩm Thất: “Chúng ta mãi mãi không rời xa.”
Thẩm Thất ra sức gật đầu.
Ngày chôn cất Charles tiên sinh, trời mưa nhỏ.
Mọi người đều đứng trước bia mộ ông, đau buồn thương tiếc.
Thẩm Thất là người cuối cùng đặt hoa lên mộ, cô đứng lặng ở đó rất lâu.
Trời dần tối, nơi đây chỉ còn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.
Thẩm Thất vẫn chưa có ý định rời đi.
Hạ Nhật Ninh cũng không gấp, cứ như vậy lặng lẽ ở bên cô.
Lúc này, có một người cầm ô, từ từ đi về phía hai người.
Người đó là một bà lão da trắng tầm tuổi Charles.
Bà mặc một bộ đồ đen, trên ngực có cài một đóa thù du.
Nổi bật lên gương mặt trắng bệch.
“Chắc cháu là cô học sinh ông ấy luôn miệng nhắc tới đó hả?” Bà lão nói chuyện với Thẩm Thất bằng tiếng Pháp.
Thẩm Thất ngạc nhiên nhìn bà.
“Ông ấy bảo, cháu giống hệt như con gái của ông ấy. Ông ấy luôn không yên tâm về cháu.” Bà lão nhìn chằm chằm Thẩm Thất: “Nếu thực sự là cháu, có thể giúp bà một chuyện không?”
Thẩm Thất càng thêm ngạc nhiên: “Bà là?”
Tiếng Pháp của Thẩm Thất không lưu loát lắm, tiếng Đức của cô còn tạm được, chứ tiếng Pháp thì đúng là chẳng đâu bấu đâu.
“Charles có từng nói với cháu, chuyện quá khứ của ông ấy không?” Bà lão hỏi lại.
Thẩm Thất gật đầu.
“Chuyện bà sẽ nói đây có liên quan tới thân thế của ông ấy. Cháu cũng biết đấy, ông ấy vốn xuất thân từ gia đình bình thường, vì ông ấy mà bố mẹ ông ấy mất việc nên ông ấy bị đưa cho người thân ở xa chăm sóc. Kết quả, người thân này vì quá tham lam đã lợi dụng không ít sáng tác của ông ấy.” Bà lão mở miệng nói.
Hạ Nhật Ninh biết cô phải nghe rất khó khăn, nên lập tức dịch cho cô nghe.
Thẩm Thất gật đầu: “Vâng ạ, cháu biết chuyện này.”
“Lúc Charles còn trẻ từng rất giận ba mẹ mình. Nhưng sau này, ông ấy dần buông bỏ thù hận, chọn lựa tha thứ cho họ. Lúc ông ấy đi tìm lại ba mẹ mình mới biết họ sớm đã qua đời. Mấy anh chị em cũng mỗi người một nơi, nghe nói bọn họ đều sống không tốt, người thì đã chết, người thì mất tích, chỉ còn duy nhất một người em gái gả đến nước cháu nhưng vẫn chưa tìm được.” Bà lão tiếp tục nói: “Không biết cháu có thể giúp ông ấy tìm lại người em gái này không?”
Hạ Nhật Ninh dịch xong, Thẩm Thất lập tức trả lời: “Đương nhiên có thể ạ. Không biết bà có thông tin gì cụ thể không ạ?”
“Bà nghe nói em gái Charles sinh được một người con gái, sau đó người con gái đó gả cho một gia đình giàu có ở thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An trong nước cháu, sau đó cũng sinh được một người con gái.” Bà lão mỉm cười nói: “Hình như cô bé đó tên là Gia Cát Du Du.”