Mục lục
Cưỡng bức vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171




“Tôi không phải vì em mới tìm Diệp Phi, Tôi chỉ giúp người anh em của tôi, dù gì Diệp Phi cũng là vợ chưa ly của anh ta.” Bắc Minh Phong lạnh lùng nói lời tàn nhẫn, quay người dẫn theo Lăng Tuyết lên xe rời đi.



Trái tim Thủy Tinh giống như bị dao sắc cắt từng nhát một, Bắc Minh Phong chỉ vì Mộ Thương Nam, không có chút liên quan gì đến cô.Ánh mắt cô đọng lại bóng dáng chiếc xe của Bắc Minh Phong, tay ôm lấy bụng mình, đứa bé còn rất nhỏ, nhìn dáng vẻ hoàn toàn không nhìn ra cô đang mang thai, nhưng cô có thể sờ thấy bụng dưới rắn chắc của mình, đứa bé trong đó đang lớn lên từng ngày.



“Bắc Minh Phong nói không sai, Mộ Thương Nam là anh anh em của cậu ta, cậu ta sẽ không hại đến người phụ nữ của anh em” George nói.



“Em biết, nhưng em sợ Lăng Tuyết” Thủy Tinh nói, cô luôn cảm thấy Lăng Tuyết nham hiểm, sẽ hại cô và tất cả những ai bên cạnh cô.



“Thủy Tinh, em vẫn không quên được Bắc Minh Phong phải không? Nếu không em sẽ không để ý đến Lăng Tuyết như vậy. Thực ra, em và Bắc Minh Phong không còn quan hệ gì, cũng không có bất kì quan hệ gì với Lăng Tuyết, cô ta không cần thiết phải hại đến em.” George nói.



Lòng Thủy Tinh có một chút vướng mắc, Cô còn để ý đến Bắc Minh Phong? Răng cô tự cắn vào môi mình, câu nói của George, đâm trúng vết thương không thể động vào trong đáy lòng cô.



“Em và anh ta không còn quan hệ gì dù chỉ là một chút, chúng ta đi thôi” Cô quay người quay lại xe của George. Không cần biết Bắc Minh Phong có tìm được Diệp Phi hay không, cô vẫn phải tiếp tục tìm bạn của mình.



-



Ánh mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt nhỏ bé của Diệp Phi, cô dụi dụi mắt mình, từ từ mở mắt, cho dù có nhìn thẳng vào ánh mặt trời, mắt cô cũng không có gì là không thích ứng, không thể không nói tấm kính cong trên đỉnh này rất tốt, có thể làm dịu đi ánh sáng mặt trời. Trời xanh, mây trắng, chim biển phất phới trước mặt cô, tất cả đẹp như một bức tranh. Haha, chỉ tiếc có đẹp đến mấy, đối với cô mà nói, đều là địa ngục. Cô đứng lên khỏi tấm thảm, quần áo trên người vẫn nguyên vẹn, có thể thấy hôm qua Mộ Ly không làm gì cô. Còn về Mộ Ly và người phụ nữ đó cuối cùng làm bao lâu, cô cũng không biết, cô bị nhốt trong hòm một ngày một đêm, cô không dễ gì mới có thể thoải mái ngủ, đương nhiên nghiêng đầu một chút là ngủ thiếp đi rồi. Cô ngủ rất ngon, chỉ cần ngủ say thì sấm sét cô cũng không biết. Trong phòng không có người, không biết Mộ Ly đi đâu rồi, cô hận đến mức mong cho Mộ Ly ra ngoài rơi xuống biển rồi chết chìm. Nhưng mong ước của cô vẫn chưa nghĩ xong, cô đẩy cửa nhà vệ sinh liền nhìn thấy Mộ Ly đang nhìn cô. Hiển nhiên hai người đều cứng đờ ra.



“Diệp Phi, cô rất thích nhìn trộm đàn ông đi vệ sinh phải không?” lời nói của Mộ Ly từ kẽ răng phát ra, nha đầu thối tỉnh lúc nào không tỉnh, tỉnh đúng lúc anh đi vệ sinh.



Diệp Phi nhếch mép “Anh nhìn trộm? Anh đi vệ sinh không đóng cửa, chắc anh mong người ta nhìn thấy phải không? Cái sở thích quoái đảm nơi công cộng của anh, người bình thường không có cách nào giải thích được. Chẹp chẹp. Thực ra anh phơi bày ra, cũng không ai thấy được, dù gì cũng nhỏ đến mức không ai để ý đến”.



Mặt Mộ Ly tối sầm lại, mặc quần vào “Ai nhỏ đến mức không cần để ý? Của tôi là to đến không có bạn. Cô nói như vậy, có phải dùng kế kích tướng, để tôi cởi ra cho cô xem không? Háo sắc y như lúc cô còn nhỏ, Chính là thích chui vào nhà vệ sinh nam, cuồng nhìn trộm, có lẽ roi của mẹ đã không dăn dạy được cô.”



Ánh mắt Diệp Phi trợn lên nhìn người đàn ông như yêu nghiệt trước mắt “Là anh mỗi lần đều cố tình chạy vào nhà vệ sinh nam, hại tôi xông vào đó!” Thật sự muốn đâm nát tim Mộ Ly, lúc đuổi đánh, ai còn để ý nhìn được đấy là đâu, cứ thế ngu ngốc bị Mộ Ly hại hết lần này đến lần khác.



“Tôi vào nhà vệ sinh nam thì có liên quan gì đến cô, xời, tự mình muốn vào nhìn trộm còn vu vạ cho người khác! Hơn nữa, hôm nay không phải cô đuổi tôi, là cô tự chạy đến nhìm trộm tôi đi vệ sinh, đồ cuồng nhìn trộm!” Mộ Ly vừa nói vửa bước qua cô.



Diệp Phi suýt nữa thì bị chọc cho tức nổ phổi, vốn dĩ không phải như thế, lại bị anh vu cáo nhìn trộm, cô giơ chân định đạp vào mông anh.



Mộ Ly xoay người, tay bắt lấy cẳng chân cô, quay người đè cô lên bàn rửa tay.



“Bỏ tôi ra” Diệp Phi đá đá chân, muốn vung khỏi tay anh, nhưng lại bị anh nắm chặt cẳng chân, khiến cô không thể ngọ nguậy.



Ánh mắt đùa giỡn của Mộ Ly quyện lấy cô gái nhỏ “Dạy cô một chiêu, muốn đánh trộm, nhất định phải tránh gương ra, cô ngu chết mất!”



Mặt Diệp Phi ngượng ngùng, tức giận sắp nổ tung rồi ai còn nhìn gương.



“Anh có bản lĩnh thì bỏ tôi ra cho tôi đá lại!”



“Hahaa. Cô thấy tôi có ngốc không? Ngoan ngoãn ở lại cho tôi! Bằng không tôi sẽ lột sạch của cô rồi ném xuống nước, cho cá ăn! ở đây tôi nuôi rất nhiều cá lưu manh, thích xỉa da người, còn thích chui vào động. Ném cô vào đó, tôi có thể phát trực tiếp cô bị cá hành” giọng nói đen tối của anh in lên trán cô.



Diệp Phi nhếch mép, cô không chút nghi ngờ Mộ Ly có thể làm ra việc biến thái như thế.



“Anh sẽ không được chết dễ dàng đâu” Lời nói của cô phát ra từ kẽ răng.



“Từ lúc tôi sinh ra, tôi đã không nghĩ sẽ chết dễ dàng, cô cảm thấy trong nhà họ Mộ quyền quý này, ai có thể chết dễ dàng?” Mộ Ly lạnh lùng nó, Nếu như sinh ra đã có một thân phận khác biệt, như vậy chắc chắn họ sẽ vận mệnh khác với người thường.



“Không bỏ tôi ra, tôi sẽ cắn chết anh!” Diệp Phi nói rành rọt, cô không thích tư thế như này, nếu như là Mộ Thương Nam, cô còn có thể nhẫn nhịn, nhưng những người đàn ông khác sát vào người cô, cô liền có cảm giác động phải thuốc độc.



Ánh mắt Mộ Ly thu lại, “Cô muốn cắn tôi? Mồm tôi hay là cổ của tôi, hay là chỗ nào của tôi?”



Ngón tay anh ấn lên môi cô, ánh mắt tập trung vào bờ môi quyến rũ của cô, có điều như này, anh lại có cảm giác.



Diệp Phi đưa tay bóp cổ anh, ngoài Mộ Thương Nam ra, cô chưa từng cắn ai, nhìn người khác là nuốt không trôi rồi, hơn nữa cô có thể cắn chỗ nào Mộ Ly?



Rõ ràng ức hiếp cô! Ngón tay cô bóp chặt cổ anh.



Mộ Ly không chút nghi ngờ Diệp Phi đưa anh vào chỗ chết, Tay anh nới lòng cổ chân cô ra, cạy tay cô ra “Không phải cô còn có thể bán lấy tiền, thì cô đã chết từ lâu rồi!”



Anh đứng dậy đi ra khỏi nhà vệ sinh, biểu cảm trên khuôn mặt giống như bị ai tát cho vài nhát, anh lại có cảm giác với Diệp Phi, có chút kích thích, chính là cái giây phút vừa nãy, anh lại muốn lên giường với cô!



Nhưng như này không đúng, sao anh lại có thể có phản ứng với cô, anh chỉ sợ bị cô phát hiện, trạng thái của anh giống như con gà trống bị đánh bại vội vàng chạy trốn.



Diệp Phi vội vàng khóa chặt cửa nhà vệ sinh, sợ Mộ Ly quay lại trả thù, nhìn trộm, cô nhanh chóng súc miệng, mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.



Người đàn ông ở nơi không xa, đang ngồi ăn bữa sáng thịnh soạn của mình trên cái bàn lớn.



Cô nhấc bước đi đến, không khách sáo lấy một chiếc bánh sandwich cá hồi cho lên cắn.



“Thật không có văn hóa, dùng tay cầm thức ăn!” Mộ Ly thấy ghê tởm.



“Anh có văn hóa, dùng chân lấy thức ăn!” Diệp Phi đáp lời.



Mộ Ly tức giận trợn mắt lườm cô, trong bầu trời vang lên tiếng máy bay ầm ầm, khóe môi anh nở nụ cười diêm dúa “Chủ vàng của cô đến rồi, tôi chờ cô bị ông ta hành hạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK