Chân mày Mộ Thương Nam nhíu lại, hớp một ly rượu vô miệng.
“Con muốn đi với mẹ ruột của con à?”
“Đúng vậy! Dựa vào đâu mà người khác đều có mẹ ruột, con thì không có chứ? Dù sao con cũng không thích Thiên Tịnh, con phải dẫn Tiểu Phi Phi và mẹ ruột của con sống cùng nhau.” Mộ Dã nói.
“Vậy thì e là phải để con thất vọng rồi, bố cũng không biết mẹ ruột con là ai, bố chỉ biết con là con trai ruột của bố thôi.” Mộ Thương Nam nói.
“Khỉ khô! Ngay cả bản thân có mấy người phụ nữ mà bố cũng không biết sao?” Mộ Dã hung hăng nói.
Mộ Thương Nam một chân đạp lên chân con trai mình, “Không được chửi thề! Bố mất trí nhớ, bố không nhớ chuyện trước đây của mình, đương nhiên là không biết bản thân có bao nhiêu phụ nữ. Không thì con nói bố nghe, con chui ra từ bụng người phụ nữ nào, là tự con bò ra mà, chắc là nhớ chứ hả?”
Mộ Thương Nam tức tới trợn mắt, “Không chơi kiểu này đâu! Làm sao con nhớ được chứ?”
“Bố bị thương nặng mất trí nhớ, làm sao bố nhớ được?” Mộ Thương Nam lớn giọng độp lại.
“Bố không biết điều tra sao? Năm năm không điều tra ra sao?” Mộ Dã chất vấn.
“Vệ sĩ trước đây của bố đều bị đổi rồi, tất cả các ghi chép thuê người đều bị thiêu hủy rồi, bố giữ Thiên Tịnh lại chính là muốn dùng cô ta để câu người đứng phía sau.” Mộ Thương Nam nói.
Lúc anh hôn mê, tất cả người bên cạnh anh đều đã bị thay đổi hết, sau khi anh tỉnh lại thì người bên cạnh đều là người mới, còn Thiên Tịnh quả thực đã có thai.
Con của Thiên Tịnh thật sự tồn tại, nhưng đứa trẻ sinh ra lại là con của anh, không phải con của Thiên Tịnh.
Cũng có nghĩa là, có người giúp Thiên Tịnh dùng Mộ Dã để hoán đổi con ruột của Thiên Tịnh.
Anh nhân nhượng Thiên Tịnh chính là muốn moi ra được người đứng đằng sau Thiên Tịnh, người đó nhất định biết mẹ ruột của Mộ Dã là ai!
“Được thôi, con cũng sẽ điều tra mẹ ruột của mình.” Mộ Dã bò từ dưới đất lên, đi về phía nhà vệ sinh.
Ánh mắt Mộ Thương Nam nhìn hình bóng của con trai, “Con làm gì vậy?”
“Đi tắm rồi đi ngủ!” Âm thanh của Mộ Dã phát ra từ phía sau anh.
“Cút về nhà cũ đi, con mập quá, bố không muốn ngủ với con!” Mộ Thương Nam chê bai.
“Người ta không gọi là mập! Là thịt, con là có chút thịt thôi!” Mộ Dã cãi lại.
Trán của Mộ Thương Nam hiện lên mấy vạch đen, thịt thì không phải là mập sao?
“Bố không thích thịt đâu! Con đi đi!”
“Muốn con đi cũng được, bố bảo người đón Tiểu Phi Phi tới đây, con ngủ cùng cô ấy!” Mộ Dã nói.
“Tiểu tử thúi, con ít làm phiền tới Diệp Phi đi!” Mộ Thương Nam phản kháng, nghĩ tới tiểu tử thúi này dính lấy Diệp Phi thì anh đã không thoải mái rồi.
Mộ Dã nhanh chóng tắm gội, trùm khăn tắm bước ra ngoài, “Được thôi, vậy thì con tự đi tìm Tiểu Phi Phi, ai bảo bố của con không thèm con chứ!”
Cậu lắc lắc cái mông nhỏ đi về phía cửa lớn.
“Cút lại đây! Lên giường đi ngủ!” Mộ Thương Nam thay đổi chủ ý, dù sao không thể để tiểu tử thúi leo lên giường Diệp Phi.
“Được thôi!” Mộ Dã nhảy vọt lên chiếc giường lớn, “Papi à, ngủ ngon nhé, bố mau lên đây đi!”
Trán của Mộ Thương Nam xuất hiện một đám mây đen, đã có thể dự tính được một đêm bi thương của mình phải trải qua như thế nào rồi!
Tiểu tử này ngủ thì giống như luyện võ công vậy, trước giờ không có tí nề nếp, mỗi lần ngủ với tiểu tử thúi thì anh đều bị bầm mũi sưng mặt!
Sắc mặt anh bí xị leo lên giường, “Không cho phép lấn qua đây! Ngủ bên của mình đi.”
“Xí, bố tưởng con thích ôm bố sao? Con muốn ôm Tiểu Phi Phi của con!” Mộ Dã lẩm bẩm trong miệng, nghiêng đầu thì đã ngủ mất tiêu.
Mộ Thương Nam nhìn phiên bản thu nhỏ của mình, á khẩu rồi, nói chuyện mà cũng có thể ngủ được.
Anh kéo chăn đắp cho con trai, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Tiểu tử thối trừ việc hay cãi lại với anh, chống đối anh mọi thứ, IQ cao hơn về anh mọi mặt, phá anh đủ trò, nghĩ lại cũng không có chỗ nào khác khiến anh ghét nữa.
Ý! Vậy còn có gì nữa chứ?
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, không biết rốt cuộc phụ nữ như thế nào mà sinh ra Mộ Dã cho anh, có lẽ là người phụ nữ ngày nào cũng chọc anh giận nhỉ?
Anh nhắm mắt ngủ, hôm nay vận động với Diệp Phi cả nửa ngày, anh cũng phải ngủ bù rồi.
Đùng! Đằng! Chân của Mộ Dã đạp lên bố mình.
Gương mặt anh tuấn của Mộ Thương Nam bị con trai đá bầm hai chỗ.
Buổi sáng hôm sau, không khí trong phòng ăn ở biệt thự sai sai rồi.
Gương mặt Liễu Họa u ám nhìn Thiên Tịnh và Mộ Thương Nam suốt cả buổi.
“Mẹ, mẹ uống canh đi!” Thiên Tịnh vẫn ân cần với Liễu Họa như trước đây.
“Ha ha! Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm! Nói là sẽ ngoan ngoan sinh cháu cho ta, rốt cuộc vừa quay mặt đi đã đổi rồi, Mộ gia chúng ta bạc đãi con sao?” Liễu Họa trách cứ.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Không phải con thay đổi, là tại tối hôm qua…”
Nhưng mà, lời của Thiên Tịnh còn chưa tới cửa miệng thì đã bị Liễu Họa ngắt ngang.
“Con tưởng mẹ không nghe thấy sao? Là tự con la lên, “Không được nhì, cút!” sau đó thì con chạy ra khỏi phòng!” Ánh mắt Liễu Họa hướng sang Mộ Thương Nam.
Trên mặt của Mộ Thương Nam bị bầm hai nơi, đủ để chứng minh tối hôm qua Thiên Tịnh không cho Mộ Thương Nam lại gần, còn đánh Mộ Thương Nam nữa!
“Hả? Không phải!”Thiên Tịnh không ngờ bị Liễu Họa hiểu lầm, thật sự không phải do cô ta!
“Cơ thể Thiên Tịnh không thoải mái, chúng ta cũng không gấp, tuy là Mộ Dã ngỗ nghịch, dạy dỗ tốt một chút là được, con đi làm đây.” Mộ Thương Nam nói rồi đứng lên bước ra khỏi phòng ăn.
Thiên Tịnh há hốc mồm, Mộ Thương Nam nói như vậy hoàn toàn làm Liễu Họa càng thêm hiểu lầm cô ta rồi!
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, hôm qua là vì Mộ Dã.”
“Mộ Dã vốn không có trở về, con còn đem lý do đổ lên người đứa nhỏ hay sao?” Liễu Họa nói.
“Mộ Dã trở về rồi! Con đi gọi nó xuống!” Thiên Tịnh đứng dậy chạy ra khỏi phòng ăn, xông về phía phòng của Mộ Thương Nam tìm Mộ Dã làm chứng cho cô ta.
Nhưng mà trong căn phòng rộng lớn lại không có bóng dáng của Mộ Dã?
Thiên Tịnh tức đến giậm chân, người duy nhất mà cô ta có thể dựa dẫm ở căn nhà này chính là Liễu Họa, nếu như Liễu Họa không hài lòng thì cô ta phải làm sao đây?
—
Trong phòng bệnh của Thủy Tinh, chân mày của George nhíu chặt lại, nhìn thấy Bắc Minh Ý được Thủy Tinh ôm trong lòng thì anh rất tức giận.
“Thủy Tinh, em tính cả đời nuôi đứa trẻ này sao?”
“Không phải, chỉ là hai ngày nay nó bị dọa sợ quá rồi, em giúp trông coi nó một lát, George, anh không thích Ý Ý sao?” Thủy Tinh cảm nhận được George đang tức giận.
“Tại sao anh phải thích Ý Ý? Nghĩ xem Bắc Minh Phong đối với em như thế nào! Anh ghét tất cả người mang họ Bắc Minh!” George tức giận nói.
“Nhưng mà Ý Ý là vô tội mà!” Thủy Tinh nhìn ánh mắt trống rỗng của đứa nhỏ thì đau lòng, còn người duy nhất mà Bắc Minh Ý có thể nhìn thấy chính là cô.
Bây giờ Bắc Minh Ý đang ngủ trong lòng cô, dễ thương như một thiên thần vậy.
“Nó là vô tội, cho nên em muốn nuôi con trai của Bắc Minh Phong mãi sao?” George chất vấn.
“Không phải, làm sao em lại nuôi con của người khác chứ?” Thủy Tinh vội nói.
“Đã như vậy thì để Bắc Minh Phong đón con anh ta đi đi. Thủy Tinh, nếu em thích trẻ con thì chúng ta có thể kết hôn rồi nuôi con của mình, không cần thiết phải nuôi con của người khác.” George nói.
Thủy Tinh hiểu rõ lời mà George nói, cô không có tư cách cứ nuôi con của Bắc Minh Phong mãi được, huống chi đứa trẻ này còn là con của Lăng Tuyết.
“Được, em nghe anh, Bắc Minh Phong sắp tới rồi, anh ta tới thì em sẽ đưa Ý Ý cho anh ta.”
George kéo tay của Thủy Tinh, “Hôm nay chúng ta đăng đi kết hôn, em muốn có mấy đứa con thì anh đều cho em, được không?”
Tim của Thủy Tinh đập nhanh, cô biết bản thân cần phải trả lời George, anh đã đợi cô năm năm rồi.
“Được, em nghe anh hết.”
Hình bóng Bắc Minh Phong đứng sững trước cửa phòng bệnh...