Mục lục
Cưỡng bức vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56




Khuôn mặt Diệp Phi bị anh xoay về phía mình, đôi môi anh bất ngờ áp lên môi cô.



Vô thức tiến sâu vào khoang miệng thơm tho, bá đạo chiếm hữu từng hơi thở.



Cô quay đầu, cố gắng thoát khỏi bờ môi anh. Nhưng chiếc lưỡi của anh níu lại, không cho cô cơ hội trốn thoát.



Nụ hôn sâu mang theo khí thế mạnh mẽ của người đàn ông khiến lồng ngực Diệp Phi không còn không khí, đầu óc hơi choáng váng.



Cô gái trong vòng tay càng khiến anh muốn hôn lâu hơn. Tiến lại gần sát cô, ôm cô trọn vẹn trong lòng mình, càng giống như muốn đem cô hòa nhập vào cơ thể anh.



Nhìn thấy cô ở bên cạnh Cung Trạch Vũ, anh chỉ muốn hủy diệt tất cả, hận một nỗi chẳng thể khóa chặt cô lại bên cạnh mình, để cô mãi mãi không thể rời xa anh.



Cảm giác cô gái trong lồng ngực mềm nhũn vì thiếu không khí, anh mới buông miệng cô ra, để cô có thể hít thở.



Nếu như không có vòng tay ôm của Mộ Thương Nam, Diệp Phi đã choáng váng mà ngã khuỵu xuống đất rồi.



Cô không biết liệu đây có phải chế nhạo cô không. Mộ Thương Nam vừa tuyên bố ngày cưới, giờ lại lôi cô lên trên sân thượng ngắm mưa hoa, nhìn chữ trên máy bay.



“Anh chơi đùa đủ chưa? Một mặt thì tuyên bố ngày cưới với Thiên Tịnh, một mặt thì bày trò mập mờ với tôi? Anh cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm à?” Cô nói từng câu từng chữ đầy lạnh nhạt.



“Tuyên bố ngày kết hôn rất quan trọng với tôi. Mà em lại càng quan trọng hơn.” Anh bắt buộc phải công khai ngày kết hôn để kế hoạch của anh được thực hiện một cách hoàn mỹ nhất.



Đáy lòng Diệp Phi lạnh lẽo, không hiểu nổi cảm xúc của anh mạnh mẽ đến nhường nào mà có thể coi chuyện bắt cá hai tay trở nên đầy lý trí, khí thế như vậy.



Chuyện kết hôn với Thiên Tịnh rất quan trọng đối với anh, mà chuyện mập mờ với cô cũng quan trọng đối với anh, đúng là không thể nói nổi.



Cô giơ tay đẩy anh ra: “Tôi không thích chơi trò tình cảm phức tạp vậy, mà tôi cũng không phải loại con gái như anh nghĩ.”



Cô xoay người dợm đi liền bị người đàn ông nắm chặt cánh tay.



“Tôi cũng không phải loại đàn ông như em nghĩ. Tin tôi, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn. Vẫn còn một điều bất ngờ dành cho em. Nhìn lên trên.” Mộ Thương Nam nói.



Diệp Phi ngẩng đầu lên. Máy bay đang ở phía trên đầu bọn họ thả xuống một chiếc dù, dưới chiếc dù có một hộp quà.



Chiếc dù mang theo hộp quà dần dần đáp xuống mặt đất, Mộ Thương Nam bắt lấy.



“Đoán xem bên trong có gì?” Anh để hộp quà lên mặt bàn, mở ra.



Ánh mắt Diệp Phi nhìn vào bên trong hộp quà, hoàn toàn sững sờ. Bên trong là một chiếc bánh gato hoa hồng, Mộ Thương Nam đang cắm nến vào bánh.



Chiếc bánh có hình dáng giống như một đóa hoa hồng, ở giữa còn có một đôi thiên nga chụm đầu thành hình trái tim đang vỗ cánh, sống động như thật. Nến là con số 19, ánh nến lập lòe bóng đôi thiên nga, trong đêm đen tỏa sáng lại càng cảm thấy ấm áp.



Không ai biết rằng, hôm nay là sinh nhật của Thiên Tịnh, nhưng cũng là ngày sinh nhật của cô.



Thật ra mà nói thì hai người bọn họ sinh cùng ngày, chỉ là Thiên Huệ chỉ tổ chức sinh nhật cho Thiên Tịnh mà tiệc sinh nhật ấy cô chẳng có tư cách tham gia. Dần dần, cô sắp quên luôn ngày sinh nhật của mình rồi.



Chỉ có lúc Thiên Tịnh khua chân múa tay trước mặt cô khoe khoang về tiệc sinh nhật của cô ta thì cô mới nhớ ra rằng hôm qua cũng là ngày sinh nhật mình.



“Sao vậy? Đến đây ước đi.” Bàn tay Mộ Thương Nam nắm chặt bàn tay nhỏ của cô gái vẫn đang ngơ ngác kia, nhỏ giọng thì thầm.



Đôi mắt Diệp Phi ngấn nước, cô chưa từng nghĩ rằng tiệc sinh nhật đầu tiên của mình lại là do Mộ Thương Nam tổ chức cho cô.



Cô khép mắt, ước: “Ước mong yêu một người, bạc đầu không rời xa.”



Điều ước duy nhất của cô trong cả cuộc đời này, cô nhẹ thổi tắt nến.



“Cắt bánh thôi.” Mộ Thương Nam đưa con dao nhỏ cho cô.



Diệp Phi nhìn chằm chằm chiếc bánh gato đẹp tuyệt vời khiến cô chẳng nỡ ra tay: “Đẹp quá, không ăn nữa có được không?”



Cô ngốc nghếch hỏi.



Mộ Thương Nam thấp giọng cười ra tiếng, giơ tay véo mũi cô: “Đồ ngốc, bánh ngọt không ăn sẽ bị hỏng mất. Em thích thì chụp ảnh lại làm kỷ niệm. Về sau muốn ăn thì lúc nào cũng có thể mua.”



Anh đặt chiếc bánh vào trong tay Diệp Phi, lấy điện thoại ra chụp ảnh cho cô và chiếc bánh, rồi lại chuyển về chế độ selfie, cánh tay vòng ôm Diệp Phi, chụp thêm một tấm.



Cô bé của tôi, ngày sinh nhật của em mỗi năm sau này, tôi đều sẽ ở bên em, không bao giờ để em phải cô đơn một mình nữa.



Quá khứ của em, tôi không thể can thiệp. Vậy thì tương lai của em, tôi sẽ ở bên em đến cùng.



Đây là lời thề nguyện của anh.



Một chiếc thẻ kim cương đen được dúi vào tay cô: “Nhiếp Họa nói em không cần nó. Đây là chiếc thẻ chứa chi phí công tác. Em là trợ lý của anh, phải mua đồ giúp anh. Trong tay em không có tiền thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?”



Diệp Phi giữ chắc chiếc thẻ, choáng thật, thì ra anh cho cô chiếc thẻ chứa chi phí công tác, thế mà cô cứ suy nghĩ nhiều.



“Ồ, vậy thì tôi sẽ giữ nó vậy.”



“Cắt bánh đi. Chúng ta nên ăn bánh rồi.” Bàn tay Mộ Thương Nam nắm chặt tay cô, dùng con dao nhỏ cắt bánh gato.



Bên trong chiếc bánh cũng có màu hồng. Sự mát lạnh của bánh mousse kích thích vị giác của Diệp Phi.



Đây là chiếc bánh ngọt ngon nhất mà cô từng được ăn.



Trong đại sảnh của biệt thự, người hầu đẩy xe bánh gato nhiều tầng đến, tới lúc cắt bánh rồi.



“Tiểu thư, vẫn không tìm thấy tổng giám đốc Mộ.” Người hầu báo cáo.



“Thằng bé này đi đâu mất rồi? Điện thoại cũng trong trạng thái không kết nối được. Có thể có chuyện gấp cần giải quyết nên đi rồi chăng. Thiên Tịnh, con cắt bánh đi, không cần đợi nó nữa.” Liễu Họa nói.



Thiên Tịnh thất vọng. Một màn mưa hoa đẹp đẽ như thế này, Mộ Thương Nam lại không thấy đâu cả, bỏ mặc cô lại một mình thổi nến sinh nhật.



Nhìn chiếc nến gần cháy hết, cô ta đành phải thổi nến, cắt bánh.



Thật kỳ lạ, rõ ràng cô đau lòng đến thế, tại sao lại không có dáng vẻ đau lòng mà lại nóng bức muốn cởi quần áo đây.



Tại sao lại như thế?



Tay cô ta không còn giữ chắc được con dao nữa, bánh gato cũng bị cắt không đều.



“Người đâu, giúp tiểu thư cắt bánh ngọt. Chia xong liền đưa đến tay mỗi người.” Thiên Huyệ kéo tay Thiên Tịnh, phân phó người giúp việc.



Người giúp việc nghe lời cắt bánh.



Thiên Huệ thấp giọng: “Con sao vậy? Mặt đỏ thế? Sốt sao?”



“Không sao, chỉ là có chút nóng. Con lên lầu đi tắm.” Thiên Tịnh nói.



“Ừ, đừng rửa mặt. Trang điểm kiểu này phải mời thợ trang điểm cao cấp mới làm được đấy.” Thiên Huệ dặn dò.



Thiên Tịnh vội vàng đi lên lầu, trở về phòng của mình. Toàn thân không ổn, nhiệt độ trên người giống như muốn thiêu hủy tất cả lý trí của cô ta vậy.



Vì hạ nhiệt, cô ta chạy trở về phòng tắm nước lạnh.



Chẳng qua là vừa mới bắt đầu, nước lạnh còn có tác dụng. Qua một hồi liền vô dụng, cô ta càng nóng, càng khó chịu hơn.



Bỗng nhiên, cửa phòng vệ sinh bị người ta mở ra, hai người đàn ông đi tới.



“Nói! Diệp Phi ở đâu?” Một con dao trong nháy mắt kề trên cổ họng Thiên Tịnh.



Thiên Tịnh không dám phát ra tiếng nào. Dao nhọn đã rạch đến da cô ta, âm ỉ đau.



“Cô ta, cô ta ở trong phòng dưới lầu, không phải đã đưa chìa khóa cho các ngươi sao?”



“Căn phòng kia trống rỗng, ngươi dám đùa chúng ta?” Người đàn ông nói.



Một người đàn ông khác cười thấp ra tiếng: “Đại ca, gấp cái gì. Cô này cởi hết cũng được đấy. Trước tiên xử lý cô này đã, rồi lại đi tìm Diệp Phi!”



Ánh mắt hắn vọt vào phòng vệ sinh, liền không rời được thân thể Thiên Tịnh, hút hồn hắn. Dáng người trước lồi sau vểnh, trong nháy mắt khơi dậy hứng thú của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK