Mục lục
Cưỡng bức vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 213




45213.Đường núi quanh co, dường như có thể thấy được năm xưa đã có người khai phá, chỉ là bỏ hoang từ lâu rồi.



Lúc đi tới cuối đường, Diệp Phi nhìn thấy một mỏ khai thác khoáng sản bỏ hoang, hai bên đều có hai ụ đất nhỏ, một tấm bia đá vụn vỡ không tên.



Diệp Phi bước nhanh tới, bỗng có một cảm giác, đây là phần mộ của cha mẹ đẻ cô.



“Thiên Huệ, bà thật hèn hạ, dám bỏ cha mẹ ta ở nơi này!” Nước mắt cô xoay vòng trong hốc mắt. Trên nấm mộ đều là cỏ dại, trên bia mộ còn chẳng có lấy một cái tên.



“Ha ha, vậy thì thế nào? Ác độc thì cũng chẳng bằng được cha mẹ cô! Lúc đầu hắn nói tìm được mỏ vàng, để ta và hắn cùng đi khai thác. Kết quả thì sao? Ta bán hết cả bất động sản nhà chồng ta Diệp Minh, khai thác cùng hắn ta, vậy mà chẳng đào được cái gì. Nhà họ Diệp nghèo đến chỉ còn bốn bức tường thôi! Hắn cũng nghèo đến độ dùng cạn kiệt tài sản nhà họ Thiên sở hữu. Sau này, hắn lại nói tìm được mỏ vàng rồi, để ta khai thác cùng, ta mới không mắc bẫy đâu!



Không nghĩ tới, lần này là tìm được thật. Hắn liên hiệp với người của nhà họ Mộ, lại còn cùng nhà họ Mộ kết thân. Ta làm sao có thể cho hắn sống dễ dàng thế? Nhà họ Diệp phá sản, hắn cũng đừng nghĩ sống sung sướng. Ta liền đem tin tức hắn tìm được mỏ vàng tiết lộ ra ngoài, quả nhiên rất nhiều người đều muốn trộm bản đồ mỏ vàng của hắn. Hai người bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ đã chết, thế nhưng không đơn giản là tai nạn xe, mà là ta tiết lộ tấm bản đồ ấy đang ở trên xe hắn.” Thiên Huệ cười lạnh lẽo.



Diệp Phi rốt cuộc biết rõ được sự thật về tai nạn xe cộ của cha mẹ là bởi vì Thiên Huệ tiết lộ tin tức tấm bản đồ mỏ vàng đang ở trên xe cha mẹ cô, vì thế những người này mới không ngại tông xe để lấy được bản đồ ấy.



Chỉ là tấm bản đồ không hề ở trên xe mà đã được cha mẹ cất giấu làm tài sản thừa kế rồi.



“Bà thật hèn hạ! Không tìm được mỏ vàng, cha mẹ ta cũng không muốn, tại sao bà lại muốn hại bọn họ?”



“Vì sao ư? Ta cũng họ Thiên, ta lại không thể kế thừa gia nghiệp? Tất cả tài sản nhà họ Thiên đều là hắn thừa kế, bao gồm cả cái mỏ vàng kia cũng đều là hắn được thừa kế. Nếu như ta được thừa kế, ta nhất định sẽ không tìm lộn lúc đầu. Ta còn tưởng mỏ vàng ấy là do chính hắn phát hiện ra, sau này mới biết được, nhà họ Thiên luôn có một bản ghi chép về mỏ vàng, tổ tiên cũng tìm kiếm ở đây, còn vẽ thành một tấm bản đồ.



Tuy rằng hai đời trước đều không tìm được, thế nhưng tấm bản đồ sau cùng này của hắn ta lại là mỏ vàng thật. Hắn ta thực sự tìm được rồi, còn cầm về quặng vàng tinh luyện, nghe nói trữ lượng rất cao.” Thiên Huệ hung hăng nói.



Không nghĩ tới mấy đời mọi người không tìm được mỏ vàng, anh trai bà lại thực sự tìm được rồi. Sớm biết thế bà liền đồng ý với anh trai để khai thác lần thứ hai.



Đáng tiếc bà sợ đó lại là giả nên mới không đồng ý, lại còn cười nhạo anh trai mình, đuổi anh trai như một thằng ăn xin ra khỏi cửa, chửi bới hắn nguyền rủa hắn không thể chết tử tế, đoạn tuyệt quan hệ anh em!



Nhưng mà, anh trai bà lại thực sự tìm được quặng vàng tinh luyện, kết hợp với người của nhà họ Mộ để cùng nhau khai thác. Hắn chỉ cần bán quặng vàng hắn mang về liền có thể mua biệt thự, mở công ty.



Nhìn anh trai mình có những tháng ngày tốt đẹp, bà hối hận lúc đầu đã quyết liệt với anh trai như thế.



Được cái sau khi bà tiết lộ thông tin, quá nhiều người nhìn chằm chằm muốn cướp bản đồ, nhà họ Mộ và anh trai bà đành phải bảo mật vị trí mỏ vàng, quyết định tạm thời không khai thác.



Sau này, anh trai của bà đã chết, chị dâu ở lúc hấp hối vẫn liều mạng sinh con rồi mới chết. Mà trùng hợp lại là, ngày đó bà cũng sinh con. Là người thân duy nhất của Diệp Phi, bà đánh tráo thân phận con gái mình và Diệp Phi với nhau.



“Hiện tại các ngươi có tấm bản đồ rồi, nên muốn giết tôi diệt khẩu?” Diệp Phi chất vấn.



“Tấm bản đồ là giả, ta phải lợi dụng cô để lấy được tấm bản đồ thực sự! Không tìm được, cô phải chết!” Thiên Huệ nói.



Diệp Phi khóe môi cười nhạt. Cô bỗng nhiên đá một cước vào bụng của Thiên Huệ khiến bà ta ngã nằm xuống, xay người chạy đi.



Cô biết phi cơ ở đâu. Chỉ cần cô có thể chạy về đến phi cơ, cô có thể lái phi cơ. Ngân Mị đã dạy cô lái, lúc đó cô thực sự không nghĩ đến sẽ có ngày dùng tới.



Thiên Huệ bị đau bò dậy từ dưới đất: “Đuổi theo! Đuổi theo cho ta! Không thể để cô ta chạy mất!”



Bà hô to. Động tác của Diệp Phi quá nhanh, ngoài ý nghĩ của bà, bà không nghĩ tới Diệp Phi có gan như vậy.



Diệp Phi nghe phía sau là tiếng bước chân đang đuổi kịp cô. Cô nhanh chóng tăng tốc, chạy trối chết, đến bản thân cô còn không nghĩ tới mình có thể chạy được như vậy!



Ha ha ha! Cô thấy phi cơ rồi, lên phi cơ là cô sẽ được an toàn.



Nhưng nụ cười của cô còn chưa kịp tắt thì bụng cô lại đau quặn, như có một con dao nhỏ đâm vào bụng.



A! Chuyện gì xảy ra?



Cô đè lại bụng của mình, kế hoạch chạy trốn tất cả đều bị cơn đau đột ngột này cắt đứt.



Trong chớp mắt chậm lại, phía sau vệ sĩ cũng đuổi kịp, túm lấy cánh tay cô.



Thiên Huệ thở hồng hộc chạy tới, một cái tát giáng xuống mặt Diệp Phi: “Tiểu tiện nhân! Ta cho cô chạy này! Ta xem cô còn có thể chạy đằng nào! Đem cô ta mang về!”



Bà ta ra lệnh, thiếu chút nữa để cho Diệp Phi chạy thoát rồi!



“Thiên Huệ, bà hại cả gia đình tôi, tôi sẽ tìm bà báo thù!” Diệp Phi hô lên.



“Ha ha! Tìm ta báo thù cũng được đấy! Nếu như cô còn có thể sống sót rời khỏi nơi này rồi hẵng nói! Hay là trước tiên cứ tính toán xem cô còn có thể sống được bao lâu nữa đi!” Thiên Huệ cười lạnh ra tiếng.



Diệp Phi bị bắt trở lại trước bia mộ. Một giá chữ thập trên mặt đất, đem cô trói lại trên cây thập tự giá, xích sắt khảm nhập sâu vào trong da thịt cô. Cô động đậy liên tục đều không thể nhúc nhích được gì.



Thiên Huệ cầm dao rạch cánh tay và đùi của Diệp Phi, máu theo tứ chi Diệp Phi chảy xuống.



“Thời gian máu chảy hết sẽ là lúc cô phải chết. Nếu như Mộ Thương Nam đưa tấm bản đồ mỏ vàng cho ta trước khi máu của cô chảy hết, ta sẽ tha cho cô!”



Diệp Phi nhìn vết thương của mình, rất đau rất đau. Cô có thể cảm giác được máu của mình đang chảy xuôi, từng dòng như chảy trôi cả sinh mạng của cô vậy.



Thế nhưng, lời Thiên Huệ nói cũng khiến cho cô kinh ngạc: “Bản đồ ở trong tay hắn?”



“Đều là kế hoạch của hắn, dùng tấm bản đồ mỏ vàng giả dẫn Cung Trạch Vũ và Mộ Ly rút lui. Bản đồ thật nhất định ở trong tay hắn! Cô ở chỗ này chờ chết đi! Cô đoán xem, Mộ Thương Nam muốn cô hay muốn mỏ vàng?” Thiên Huệ hung hăng nói.



Lòng Diệp Phi rơi xuống cùng cực, cô thật không biết, Mộ Thương Nam muốn cô hay là muốn mỏ vàng.



Dường như mỏ vàng quan trọng hơn cô nhỉ?



Bụng nhỏ quặn đau kéo lại thần trí của cô. Tuy rằng không đau như lúc trước, nhưng cô có thể cảm giác được dưới chân của mình đang chảy máu.



Cô tính toán ngày kinh của mình. Đầu óc trong nháy mắt nổ tung, kinh nguyệt của cô chậm hơn nửa tháng rồi.



Trong đầu óc cô trống rỗng, bởi vì cô mỗi lần đều có thuốc tránh thai của Mộ Thương Nam nên mới không chú ý thời gian kinh nguyệt.



Hàm răng cắn chặt môi, mỗi lần đều uống thuốc tránh thai, làm sao có thể mang thai được?



Một ý nghĩ đáng sợ xẹt qua trong đầu, Mộ Thương Nam sẽ đến cứu cô sao?



Vết thương của cô không đau nữa rồi, nhưng trái tim lại đau đớn khó chịu. Thế giới này chuyện đáng sợ nhất là ngươi mang thai con của người ta nhưng người ta thì lại yêu một người khác…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK