Mục lục
Cưỡng bức vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 262




45262.Khóe môi Diệp Phi khẽ cong, cười vô hại: “Bắt tôi vào tù, Mộ phu nhân, bà làm được không? Con trai bà ngày hôm qua còn nằm bò trên người tôi nói yêu tôi, để tôi đừng rời khỏi anh ta! Bà chắc chắn anh ta sẽ để cho bà bắt tôi sao?”



Vẻ mặt Liễu Họa ác độc: “Tiểu tiện nhân! Cô dùng cách gì dụ dỗ con trai ta! Thật không biết xấu hổ!”



Bà mắng Diệp Phi, phát cáu đến cả đầu xì khói.



“Ha ha, bà đừng nghĩ nhiều. Tôi chẳng làm gì mà anh ta mỗi giây mỗi phút đều muốn quỳ xuống liếm chân tôi đấy!” Diệp Phi cố ý nói, không tin không khiến cho Liễu Họa và Thiên Tịnh tức chết.



Mặt Thiên Tịnh lúc đỏ lúc trắng, hung hăng bật ra hai chữ: “Vô sỉ!”



“Thiên Tịnh, đừng ghen ăn tức ở thế, chỉ trách cô khiến cho đàn ông vừa nhìn thấy liền ghê tởm! Từ sau khi Mộ Thương Nam tỉnh lại liền mất chức năng của đàn ông. Tôi thật tò mò, cô rốt cuộc kém cỏi thế nào mới khiến cho đàn ông mất đi chức năng vậy?” Diệp Phi nói.



Liễu Họa ngẩn ra: “Cái gì? Con trai ta mất đi chức năng?”



“Đúng vậy! Nếu không anh ta làm sao năm năm không động đến Thiên Tịnh? Anh ta chỉ có phản ứng với tôi. Mộ phu nhân, bà chọn con dâu, chọn tới chọn lui lại chọn một người khiến con trai mình nhìn một cái liền yếu sinh lý à!” Diệp Phi nói.



Liễu Họa mím chặt môi, ánh mắt nhìn về phía Thiên Tịnh: “Thương Nam năm năm không đụng con, không phải do chứng bệnh sau cuộc chiến, mà là do con không khiến nó có phản ứng?”



“Không phải! Mẹ à, không phải do con! Anh ấy chính là bị bệnh sau cuộc chiến. Chẳng qua là lúc Diệp Phi xuất hiện, anh ấy vừa vặn khỏi bệnh rồi.” Thiên Tịnh vội vàng chối.



“Anh ta bị tôi chữa hết bệnh, nhưng mà anh ta có chạm qua cô sao? Mộ phu nhân, bà hận con trai mình đến nhường nào mà tìm cho anh ta một người đàn bà khiến anh ta khó chịu đến cả đời cũng không muốn nhìn mặt?” Diệp Phi khích bác Liễu Họa và Thiên Tịnh. Thiên Tịnh muốn sống an lành ở nhà họ Mộ á, nằm mơ!



“Diệp Phi, cô nói bậy! Là cô mấy ngày nay đều bổ nhào vào anh Thương Nam, tôi mới không có cơ hội! Không phải do tôi khiến cho anh ấy không có hứng thú!” Thiên Tịnh quay đầu nhìn về phía Liễu Họa: “Mẹ, Mộ Dã là con sinh ra. Các người cũng xét nghiệm rồi, Mộ Dã là con trai ruột của anh Thương Nam!”



Cô ta chỉ có chiêu bài Mộ Dã, ít nhất cô ta đã lập công cho nhà họ Mộ, sinh cháu trai cho nhà họ Mộ, mặc dù đứa bé này vốn dĩ không phải cô ta sinh ra.



Liễu Họa quả nhiên bị thuyết phục: “Ừ, nếu không phải thấy con sinh cho con trai ta một đứa con thì ta mới không cho con vào cửa đâu! Nhưng là nhà họ Mộ không thể chỉ có một cháu trai! Quá ít người. Thương Nam cả đời không có hứng thú với con, ta cũng phải cân nhắc chọn con dâu khác cho nó.”



“Sẽ không. Con sẽ cố gắng khiến cho anh ấy có phản ứng với con. Mẹ, mẹ yên tâm!” Thiên Tịnh vội vàng nói.



Ánh mắt Diệp Phi thu lại: “Cô mà cũng có thể khiến cho Mộ Thương Nam phản ứng với cô? Chậc chậc, vóc người này của cô, còn có chuyện tình không rõ ràng. Có phải cô còn quan hệ cùng Mộ Ly và Cung Trạch Vũ? Theo tôi biết, Mộ Thương Nam là bởi vì sạch sẽ mới không động vào cô. Cô có thể đem mình giặt sạch sẽ?”



Thiên Tịnh bị Diệp Phi nói liền ảm đạm, những thứ này đều là vết nhơ giặt không sạch trong cuộc đời cô ta.



Cô ta nhớn nhác vọt tới Diệp Phi, một cái tát giáng xuống: “Cô vu hãm tôi! Tôi xé miệng cô ra!”



Khóe môi Diệp Phi cười nhạt. Cô cố ý ép Thiên Tịnh ra tay. Cô cúi đầu tránh thoát bàn tay Thiên Tịnh, chụp một cái vào quần áo Thiên Tịnh, hung hăng kéo.



Tiếng vải vóc bị xé nát, ngực Thiên Tịnh lộ ra. Rõ ràng có thể thấy, trên ngực Thiên Tịnh có dấu vết sẹo móng tay cào bị thương!



“Thiên Tịnh! Vết thương trên ngực cô là ai cào? Nói!” Cô chất vấn Thiên Tịnh.



“Tôi, cái này, cái này là…” Thiên Tịnh cả kinh không nói được lời nào. Cô ta làm sao giải thích được vết thương này, bởi vì quá sâu mà tạo thành vết sẹo.



Do cô ta luôn ở nhà họ Mộ, không có cách đến bệnh viện chữa trị vết thương, cũng không thể nói vết thương này là do Mộ Lạc Lạc cào cô ta, cô ta muốn đi chữa sẹo chứ?



Liễu Họa cũng tiến đến nhìn, mấy vết sẹo trên ngực Thiên Tịnh kia đặc biệt rõ ràng.



“Đây là làm sao vậy? Không phải do tên đàn ông cuồng dã nào gây ra chứ?”



Ánh mắt Diệp Phi lạnh lẽo: “Dĩ nhiên là không phải tên đàn ông cuồng dã nào rồi. Là do Mộ Lạc Lạc đi. Năm đó là cô ta dùng gậy sắt đánh Mộ Lạc Lạc, đem Mộ Lạc Lạc đặt ở ven hồ rồi lại dẫn tôi đi tìm Mộ Lạc Lạc. Bở vì cô ta đeo mặt nạ là khuôn mặt của tôi, nên Mộ Lạc Lạc mới cho rằng tôi muốn giết cô ta!”



“A? Là cô muốn giết con gái ta? Thiên Tịnh, uổng phí ta thương cô như vậy. Tại sao cô phải giết Lạc Lạc?” Liệu Họa như điên dại mà tóm lấy Thiên tịnh. Mộ Lạc Lạc là tâm can bảo bối không thể động đến của bà.



“Không phải con! Mẹ, mẹ không nên nghe Diệp Phi khích bác, cô ta cố ý ly gián! Con và Lạc Lạc vẫn luôn rất tốt, tại sao con phải giết cô ấy chứ?” Thiên Tịnh vội vàng tìm lý do cho mình. Cô ta luôn không bị nghi ngờ chính là bởi cô ta vẫn luôn là bạn tốt của Mộ Lạc Lạc.



“Tôi nói thật! Mộ phu nhân, bà không tin có thể đi hỏi Mộ Lạc Lạc, là Mộ Lạc Lạc chính miệng nói lúc cô ấy bị đả thương đã cào vào ngực người đàn bà hại cô ấy. Bởi vì cô ấy mới đi làm móng giả cho nên móng tay đặc biệt sắc bén.” Diệp Phi nói “Nhưng là trên ngực tôi không có vết sẹo.”



Cô cởi áo cho Liễu Họa nhìn thấy ngực mình, sáng bóng không hề có dấu vết thương.



Liễu Họa nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Phi cùng Thiên Tịnh, nhất thời không biết phải tin ai.



“Ta đi hỏi Mộ Lạc Lạc! Thiên Tịnh, nếu như Diệp Phi nói thật, cho dù cô sinh cháu trai cho nhà ta, ta cũng sẽ không bỏ qua!” Liễu Họa hung hăng nói, xoay người đi xuống lầu.



Ánh mắt Thiên Tịnh chợt lóe lên màu đỏ máu, tay cô ta bỗng đẩy Liễu Họa.



Liễu Họa bị đẩy, trọng tâm không vững liền ngã quỵ, lăn từ trên cầu thang xuống.



“Mộ phu nhân!” Diệp Phi vừa muốn bước xuống cứu Liễu Họa, gáy liền bị một vật cứng lạnh lẽo đánh trúng, trước mắt tối sầm ngã trên hành lang.



Không biết ngủ bao lâu, khi Diệp Phi khôi phục lại tri giác liền cảm thấy gáy và đầu thật đau, trong đầu choáng váng.



Tay cô xoa đầu, hơi hé mắt, trước mắt cô là Liễu Họa té xỉu. Cả hai nằm trên mặt đất.



Chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Phi kinh ngạc.



Cô bò dậy từ dưới đất mới phát hiện, nằm xung quanh cô không chỉ là Liễu Họa, còn có Thiên Tịnh và Mộ Dã!



Dưới đầu Mộ Dã một mảng máu đỏ.



Màu đỏ kia khiến con ngươi cô đau nhói: “Mộ Dã!”



Cô thất thanh kêu thành tiếng, đứng dậy chạy tới Mộ Dã: “Mộ Dã, con sao rồi? Mộ Dã của cô.”



Cô đưa tay kiểm tra Mộ Dã, nước mắt lăn xuống. Tình trạng của Mộ Dã không tốt, trong đầu xuất huyết, xương sọ gãy, rách da.



“Mộ Dã, chịu đựng! Cô đi gọi bác sĩ!”



Không tìm thấy điện thoại di động của mình liền đứng dậy chạy về phía cửa biệt thự, muốn tìm người lấy điện thoại di động.



Một bóng người đàn ông chạy vào biệt thự, nhìn cô đang thất hồn lạc phách muốn chạy đi.



“Chính là cô ta! Chính cô ta muốn giết lão phu nhân, phu nhân và tiểu thiếu gia!” Một tên vệ sĩ hô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK