Chương 185: Em chẳng nhớ tôi một chút nào
Cô vừa mới lùi ra phía sau, bên hông bỗng nhiên lại có đôi tay có lực ấm áp ôm lấy.
Thân thể của Lương Hạnh cứng đơ, hai tay lơ lửng trên không không có chỗ đặt xuống.
Nửa thân trên của người đàn ông vẫn để trần như cũ, với độ cao của cái giường, gương mặt vừa vặn đối diện với cô.
Lương Hạnh đỏ mặt đẩy anh ra: “Anh đừng có như vậy... trước tiên đi mặc quần áo vào đi.”
Giữa ban ngày lại tiếp tục nữa thì thật sự là mắt của cô sẽ nổi hột.
Người đàn ông cười một tiếng, ôm eo cô hơi dùng lực một chút, Lương Hạnh ngồi xuống đùi anh dưới sự bối rối và kinh ngạc.
Cô đứng dậy theo bản năng, lại bị anh đè trở về.
Cô buồn bực xấu hổ: “Triệu Mịch Thanh!"
“Đừng nhúc nhích, nhiều ngày không gặp nhau rồi, em không muốn gặp tôi một tí nào à?” Người đàn ông rũ mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Lương Hạnh nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đôi mắt đen giống như có một ngọn lửa đang thêu đốt làm cho trái tim của cô đập liên hồi.
“Sao tôi phải nhớ anh chứ?” Cảm giác căng thẳng làm cho cô không thoải mái, giọng điệu nói chuyện cũng có hơi hung hăng.
Từ lúc nãy cho đến bây giờ cả người của cô đều không thể khống chế, giống như là hoàn toàn bị anh dắt đi.
Triệu Mịch Thanh nhẹ nhàng bóp lấy cằm của cô, để cô nhìn vào mắt của mình, giọng nói trầm thấp thản nhiên: “Tôi không ngừng tranh thủ hoàn thành công việc cho xong, yên vị ngồi trên máy bay đến nơi này vì cái gì hả? Lương Hạnh, đừng nói với tôi là em ngốc đến nỗi không nhìn ra nha.”
“...”
Đôi mắt của Lương Hạnh mở to, cắn cắn môi lập tức chế giễu: “Bây giờ nhìn ra rồi, không phải là anh muốn nói anh nhớ tôi muốn gặp tôi à, nhưng mà đó cũng là chuyện của anh, tôi cũng đâu có kêu anh làm như vậy đâu, chẳng lẽ là tôi còn phải cảm ơn nữa?”
Người đàn ông có tính nhẫn nại vô cùng, cũng không giận, dường như là anh đã sớm thành thói quen đối với mấy lời nói và thái độ lạnh nhạt như thế này của cô. Anh thấp giọng cười một tiếng, một câu cũng không nói, cúi đầu xuống nhanh chóng và chuẩn xác hôn lên đôi môi của cô.
“Ưm..."
Còn làm nữa!
Lương Hạnh quả thật bị chọc giận muốn nổ tung.
Bây giờ Triệu Mịch Thanh đã biết rõ rồi, anh tuyệt đối không nên nói nhảm quá nhiều với loại phụ nữ ăn nói độc địa giống như cô, trực tiếp một chút thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Người phụ nữ xô đẩy phản kháng, vùng vẫy giãy giụa, nhưng mà đều phí công, sức lực của người đàn ông kinh người, hơn nữa khéo léo khóa cổ tay của cô lại, một cái tay khác rảnh rỗi chui vào quần áo của cô.
Đôi mắt của Lương Hạnh bỗng nhiên trừng lớn, toàn bộ khí huyết đều xông trên trán.
Khốn nạn!
Anh, anh muốn làm cái gì?
“Triệu, Triệu...” Kêu lên vài tiếng đứt quãng, cả người Lương Hạnh đều bối rối.
Người đàn ông chắc không cưỡng ép đâu ha.
Người đàn ông ép buộc cô mở miệng liền cướp đoạt lấy hô hấp của cô, quấy rối mọi giác quan của cô, còn không ngừng lột quần áo của cô ra từng cái từng cái một.
Cả người của Lương Hạnh kéo căng, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, nhận lấy sự đòi hỏi của anh, nhưng mà cô bị dọa đến nỗi muốn khóc bởi vì sự cuồng bạo đột ngột của người đàn ông. Rõ ràng là trước kia lúc anh làm chuyện này với cô đều lạnh nhạt như băng, sau đó lại không hề lưu luyến chút nào.
Bây giờ quả thật giống như là một ngọn lửa muốn thiêu đốt cô.
Không phải là mấy tháng này anh không có đụng vào phụ nữ đó chứ, toàn là kìm nén?
Nếu như anh không có tìm phụ nữ... ừ, hình như là có mấy tháng.
Lại chờ qua mấy phút nữa, trong lúc Lương Hạnh đang suy nghĩ lung tung biến thành một đống bùn nhão, người đàn ông bỗng nhiên dừng động tác lại, cái trán kề vào mặt của cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai của cô: “Hạnh... có thể không?”
“...”
Lương Hạnh đã bị hôn đến không còn lý trí, có nói cái gì cô cũng không hiểu, thở gấp ôm lấy cổ của anh, qua một hồi lâu sau mới thuận theo nội tâm mà trầm giọng ừ một tiếng.
Cô cũng bị anh tra tấn sắp điên rồi.
Giống như là lấy được lệnh đặc xá, cảm xúc cuồng loạn nơi đáy mắt của người đàn ông đột nhiên tăng thêm, ôm cô xoay người một cái, khuôn mặt tuấn tú có vài giọt mồ hôi nâng lên, trên trán nổi gân xanh, rõ ràng là đã kìm nén đến giới hạn.
Lúc đầu chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, chơi đùa với cô, nhưng mà anh thật sự đánh giá thấp với sức quyến rũ của cô, cũng đánh giá thấp nội tâm của mình, chơi với lửa có ngày chết cháy.
Trong khoảnh khắc tiến vào, Lương Hạnh nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, tiếng thét ngắn ngủi xông ra từ khỏi yết hầu rất nhanh đã bị đôi môi của người đàn ông chặn lại.
Lương Hạnh đau đến nỗi cả người toát ra mồ hôi lạnh, nhiệt độ vừa mới được nhóm lửa cũng bỗng chốc dập tắt, nước mắt cũng rơi ra.
Đã lâu lắm rồi không làm, con mẹ nó đau thật chứ!
Tiến công vẫn còn chưa bắt đầu, người đàn ông hôn thuận theo đôi mắt của cô, cánh mũi, một đường thẳng xuống phía dưới, những nụ hôn dịu dàng lít nha lít nhít.
Lương Hạnh thở hỗn hển từng tiếng đứt quãng, nhắm mắt lại, khàn giọng lên tiếng: “Chậm, chậm một chút... Đứa bé."
Người đàn ông ôm lấy chân của cô quấn quanh lưng, hô hấp nặng nề hôn môi của cô, giọng điệu khàn khàn dịu dàng: “Tôi sẽ cẩn thận... đau thì cứ kêu lên.”
“...”
Loading...
Từ xế chiều mãi cho đến ban đêm, hai người bọn họ vẫn cứ luôn như thế.
Làm đến lúc cuối cùng, trong đầu của cô chỉ còn lại một suy nghĩ, trước khi sinh đứa bé ra sẽ không cho phép anh đụng vào mình một chút.
Cái tên khốn nạn này!
Trước kia một tuần lễ làm một lần, cô cũng chưa từng nhìn thấy anh điên cuồng như vậy, người nào không biết còn tưởng là anh đã cấm dục mấy năm.
Sau khi kết thúc, Lương Hạnh mệt mỏi không có cách nào động đậy, nằm ở trong chăn, hai mắt tan rã nhìn chằm chằm lên trần nhà, hoài nghi cuộc đời, hoài nghi bản thân, thậm chí bắt đầu hoài nghi đứa bé ở trong bụng.
“Suy nghĩ gì vậy?” Người đàn ông bên cạnh ôm cô vào trong ngực, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cọ trán của cô, trên gương mặt anh tuấn mặc dù cũng không khác với vẻ bình thường nhưng mà rõ ràng có thể nghe ra được một tia nhẹ nhàng và thỏa mãn trong giọng nói của anh.
Lương Hạnh nhăn lông mày: “Đau..."
Chân, còn có eo, thật sự bị anh bóp đau muốn chết, rốt cuộc là anh dùng sức lực đến bao nhiêu, hiện tại chạm vào giống như là bị xe nghiền qua.
“Xin lỗi.” Người đàn ông đang ôm cô thả lỏng sức lực, giọng điệu càng ngày càng dịu dàng hơn: “Đi tắm bồn? Hay là để tôi ôm em đi tắm rửa một chút?”
Lương Hạnh nhắm mắt lại dựa ở trong ngực của anh, giọng nói mềm mại giống như là con mèo con: “Đừng... để cho tôi ngủ một lát..."
Triệu Mịch Thanh lau đi mồ hôi trên trán của cô, có chút đau lòng nói thật nhỏ: “Em ngủ đi, tôi ôm em.”
Không đáp lời lại, Lương Hạnh thật sự không còn sức để nói chuyện.
Sau khi tắm rửa xong hai người lại ôm lấy nhau tiếp tục nằm ngủ.
...
Đã lâu lắm rồi không bị hành hạ như vậy, Lương Hạnh mở mắt ra đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Đầu tiên là trong đầu cô nhớ lại một vài chuyện vào tối ngày hôm qua, sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào rèm cửa phát ra ánh sáng một hồi, ánh mắt tan rã, dường như là đang mất hồn, thẳng cho đến khi điện thoại di động ở trên bàn kêu lên cô mới khôi phục tinh thần.
Không biết là người đàn ông ở bên cạnh đã đi đâu rồi.
Cả người vẫn còn muốn ngủ như cũ, cô cố gắng kiềm chế cảm giác không thoải mái giơ tay lên, mất sức lực cả nửa ngày mơi sờ được điện thoại di động sau đó ấn nút nghe.
“A lô.”
Hai chữ cũng làm cho sắc mặt của cô thay đổi
“Chị Hạnh, là chị đó à?”
Lương Hạnh mím môi, sau đó dùng sức ho khan hai tiếng mới nói: “Ừ, là tôi đây.”
Giọng nói vẫn rất khàn như cũ, không cần nghĩ cũng biết là cái gì.
Gương mặt của người phụ nữ lúc xanh lúc đỏ, cắn chặt cánh môi dưới.
Người đàn ông đáng chết!
Cô đi công tác, sao lại có cảm giác như làm gái ngàn dặm.
“Chị Hạnh, có gì xảy ra với giọng nói của chị thế?”
Là Mục Điệp gọi tới, thằng nhóc đó khôn khéo như vậy, cô nói hơn hai câu thì chắc chắn sẽ đoán ra được cái gì đó, bất đắc dĩ cô cũng chỉ có thể không có sức lực mà nói dối: “Có thể là do bị cảm, cổ họng không thoải mái.”
“À đúng rồi, bây giờ cậu tìm tôi có chuyện gì không?”