Công ty mới Thượng Đỉnh dựa trên việc hợp tác với nhà họ Tống ở Kinh Đô để nghiên cứu và tiêu thụ vật liệu khoa học kỹ thuật là chính, cũng có nghĩa Triệu Mịch Thanh vốn đã rút toàn bộ những nghiệp vụ có liên quan đến phương diện này ra khỏi các công ty có vấn đầu tư, ngược lại chuyển sang một xí nghiệp kiểu mới chuyên hợp tác với nhà họ Tống.
Công ty còn có cỗ phần của Hoắc Khải Nguyên. Anh ta chờ đợi ở Kinh Đô hơn một năm, Triệu Mịch Thanh cần chuyên môn, đồng thời cũng cần năng lực lãnh đạo của anh ta.
Vốn dĩ Triệu Mịch Thanh định giao chức vụ thành viên ban hội đồng quản trị cho Lương Hạnh, còn mình thì tiếp tục tập trung làm ông chồng bỏ mặc tất cả, đảm nhiệm một vị trí không lớn không nhỏ trong công ty, lặng lẽ làm người đàn ông của cô là được.
“Công ty này vốn là mở cho em, mặc kệ là cuối cùng anh có lấy lại được Long Đằng hay không, dù sao đó cũng là tâm huyết của ba anh.” Lời anh nói mang theo ẩn ý sâu xa, anh vừa nhàn rỗi ăn cơm ở trên bàn, vừa nói năng khí phách tỏ rõ lập trường.
Thực ra thì ngoại trừ chuyện này, anh còn muốn đưa Lương Hạnh ngồi lên chức vị cao tầng. Năng lực của cô quả thực là điều kiện tiên quyết, làm nền tảng để đối kháng với hòn đá là mẹ của anh.
Hết thảy những chuyện này Lương Hạnh đều thấy rõ.
Cô mím môi, gác đũa lên chén: “Nếu Thượng Đỉnh liên quan đến phương diện tiêu thụ thì cũng không khác lắm so với thời gian em ở Doanh Tín. Nếu như anh định giao nhiệm vụ này cho em thì em làm, còn muốn em làm chủ thì không bàn nữa.”
Thái độ của Lương Hạnh cũng rất kiên quyết.
Cô thầm nghĩ Triệu Mịch Thanh coi trọng cô quá mức, có lẽ bản thân cô cũng không có lòng tin đối với chính mình.
Ngày hôm đó hai người bọn họ nói chuyện với nhau nhưng không thống nhất được kết quả cuối cùng.
Sau đó Lương Hạnh gọi điện thoại cho Châu La La. Buổi tối hôm sau Triệu Mịch Thanh bay về Kinh Đô, vừa vào cửa đã bỏ hết đống đồ trong tay xuống đi tới trước mặt Lương Hạnh chất vần: “Là em bảo anh Hoắc nói vậy với anh sao?”
“Xin lỗi anh Triệu, anh muốn tôi phân ra tinh lực giúp anh quản lý công ty mới, vậy tôi đây không thể không đưa ra yêu cầu của mình. Người phụ trách Thượng Đỉnh tốt nhất chỉ có thể là anh.” Lúc nhận được điện thoại của anh Hoắc, Triệu Mịch Thanh đang chuẩn bị lên máy báy. Anh cũng không có cơ hội dò xét, nói được hai câu thì lập tức cúp điện thoại.
Lúc nghỉ ngơi trên máy bay anh đã suy nghĩ thông suốt, chuyện đầu tiên anh làm sau khi xuống máy báy chính là gửi tin nhắn cho Hoắc Khải Nguyên: “Là quân sư phía sau nghĩ kế cho anh phải không?”
“Không còn cách nào, nhưng cứ xem như đó là ý nghĩ trong lòng tôi đi.” Thời điểm xách hành lý đi ra ngoài, anh vừa kiểm tra nội dung tin nhắn trả lời vừa tưởng tượng tình cảnh anh Hoắc bị dao kề lên cỗ ở đầu bên kia điện thoại.
Đối mặt với sự chất vấn không có ý tốt của Triệu Mịch Thanh, Lương Hạnh cúi người kéo hành lý của anh vào phòng khách, giả ngốc hỏi ngược lại: “Anh nói gì vậy?”
sếp Quý, đưa tay nộp đơn từ chức. Lúc đi ra cô thở phào một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng thấy.
Nhờ những nỗ lực của Triệu Mịch Thanh mà cuối cùng cô cũng có thể nhận ra được tâm tình của mình trong tương lai là như thế nào.
Thượng Đỉnh chính thức khánh thành, văn phòng công ty được đặt tại toà cao ốc tài chính ở trung tâm thành phố. Bọn họ thuê ba tầng cao nhất, trừ cái đó ra thì còn có hai nhà xưởng và trung tâm nghiên cứu ở phía nam thành phố. Những nơi này chủ yếu do anh Hoắc phụ trách.