“Bỏ đi, Cung Kì.” Lương Hạnh thấy vậy, vươn một tay ra, ngăn lại bằng giọng mệt mỏi.
Lúc này, từ phía sau bãi đậu xe thấp thoáng xuất hiện một bóng người cao lớn, khi đi tới gần thì có thể mang máng nhận ra người nọ chính là Cố Thời.
Lương Hạnh mở to mắt, có chút khó tin.
Người đàn ông bước đến gần, nhìn thấy mẹ Triệu đang ngọ ngoậy đứng dậy thì khom người đưa tay dìu đỡ dậy.
Cánh tay của bà nương nhờ sức của Có Thời như đã lấy lại tinh thần chiến đấu trong tích tắc. Bà duỗi thẳng chân về phía trước, không ngờ lại bị lực bên cạnh kéo trở lại.
“Bác gái, bác ngã không nhẹ, hay là để cháu đưa bác về nghỉ ngơi.” Cố Thời nắm chắc cổ tay mẹ Triệu, không nói không rằng đã kéo bà lùi lại.
Cuối cùng khuyên can mãi mới thuyết phục được bà lên xe bên cạnh.
Khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, nhìn theo bóng chiếc xe rời đi với tốc độ nhanh, Cung Kì mới phủi tay, hất cằm tỏ vẻ cao ngạo và khinh thường.
Lương Hạnh lạnh cả người, không khỏi hắt hơi một cái, cô sụt sịt mũi, cố nặn ra nụ cười nhợt nhạt và bất đắc dĩ với Cung Kì.
“Tới chỗ của tôi thay quần áo trước đi.” Cung Kì nhanh chóng thu lại khí thế độc đoán, ngang ngược, đến giọng nói cũng dịu đi rất nhiều. Cô ta vỗ nhẹ vào cánh tay Lương Hạnh như cảm thông, mò lấy chìa khóa từ trong túi xách ra và đi tìm xe của mình.
Khi cô bé vào phòng khách xem phim hoạt hình, Cung Kì đưa bộ đồ ngủ qua khe cửa rồi cười nói: “Tôi không dám đảm bảo mình sẽ sinh ra một đứa dễ thương hơn con bé. Ở nước ngoài, nhận con nuôi là chuyện rất bình thường. Huống chỉ… “
Cô ta nhún nhún vai, sau khi nhìn ra cảm xúc phức tạp trong mắt Lương Hạnh thì không nói tiếp nữa, đóng cửa lại dặn dò: “Mau đi tắm nước nóng đi, để lát nữa sẽ bị cảm lạnh đó.”
Nghe tiếng nước chảy “rào rào” từ trong phòng tắm phát ra, Cung Kì mím môi, mang dép lê bước lên thảm đi vào phòng khách, lặng lẽ ôm bé Mèo vào lòng từ phía sau; cùng cô bé vừa bị làm cho hốt hoảng chơi đùa một phen, cuối cùng mệt quá, cả hai nằm xuống, vừa thở hổn hển vừa nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Nụ cười trên mặt từ từ cứng lại, sau khi hơi thở bình thường trở lại, cô ta nhìn chằm chằm vào đèn chùm pha lê trên trần nhà, nhớ lại hướng kết thúc cuộc trò chuyện với Lương Hạnh khi nãy. Những lời bị kìm nén lại đó là, cô ta cho rằng một người phụ nữ có sự nghiệp thành công không cần phải kéo lê bản thân xuống vì tình yêu.
Trong khoảng thời gian này, tận mắt chứng kiến những rắc rối mà Lương Hạnh gặp phải, cô ta càng kiên định với cách nghĩ trong lòng mình.
Cô ta vẫn còn tức giận và bất bình, không hiểu Lương Hạnh rốt cuộc đang nhẫn nhịn chịu đựng điều gì.