Chương 285: Giá họa
Cái trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sau khi bình tĩnh lại mấy giây liền lắc đầu.
Người đàn ông rút tay ra, gọi điện thoại cho Nghiêm Minh, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, không có nhiệt độ: "Trên con đường nghỉ chân của khách sạn, vừa rồi có người ra tay với Lương Hạnh, cậu lập tức dẫn người đến lục soát, hắn ta cao khoảng một mét tám, mặc áo đen, bây giờ có thể đã thay quần áo và trà trộn vào đám người, tất cả mọi người trong khách sạn hôm nay không để rời đi cho đến khi điều tra được mới thôi.”
Nghiêm Minh nghe xong lời này, vẻ mặt nghiêm túc lúc đầu bây giờ lại càng trở nên ác nghiệt.
"Tôi lập tức đi làm."
"Thông báo cho người của Lưu Nam đễn chỗ ở của chúng ta trông coi.”
"Được."
Cúp điện thoại, cúi đầu kiểm tra xem Lương Hạnh có bị thương hay không.
Dưới chân vẫn hơi mềm nhũn, Triệu Mịch Thanh cúi người hôn vào trán cô một cái, giống như đang thấp giọng dỗ dành: “Không sao, tôi đưa em trở về trước!”
Không để cô xuống đất, anh trực tiếp bế cô trở về phòng.
Lưu Nam tới trước, thở hổn hển chờ ở cửa phòng.
Ánh đèn sáng rõ, đã không còn sợ hãi, đẩy người đàn ông ra, cô trầm giọng nói: "Anh để em xuống đây đi, tự em đi!”
Triệu Mịch Thanh thờ ơ, mãi cho đến khi đặt cô xuống giường, khóe miệng Lương Hạnh không nhịn được giật giật mội cái, mình căn bản không hề bị thương.
"Tôi rót cho em cốc nước!” Người đàn ông vén tóc mai của cô, dịu dàng nói.
Lương Hạnh nhanh chóng ngồi dậy, giữ chặt tay anh: “Khu du lịch này nhiều người như vậy, anh không cho bọn họ rời đi chắc chắn không thể được, hơn nữa đây cũng không phải Nam Thành, muốn tìm người cũng không dễ dàng như vậy, người kia ăn mặc rất kín đáo, căn bản không nhận ra được, hay là báo cảnh sát trước, sau đó xem camera giám sát để bọn họ xử lý!”
Những khách du lịch đến khu nghỉ mát này không phú thì quý, vô duyên vô cớ tiến hành điều tra bọn họ chắc chắn sẽ bị phản đối, hơn nữa, thế lực của anh chủ yếu ở Tấn Thành và Nam Thành, ở đây đắc tội nhiều người như vậy cũng không có gì tốt.
Người đàn ông im lặng, môi mỏng khẽ nhúc nhích, trở tay đưa bàn tay cô đặt trong lòng bàn tay của mình, hơi dùng sức, an ủi: “Nếu bây giờ không tìm người thì một lát nữa sẽ không tìm được, phải làm thế nào tự tôi nắm chắc, em nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Quay người, anh rời khỏi phòng ngủ.
Lương Hạnh nhíu mày, không phải không biết anh đang suy nghĩ gì.
Người kia nếu như còn ở đây thì có lẽ cô vẫn còn có nguy hiểm, vừa rồi đối với một người bình thường có lẽ chỉ hung hăng ngã xuống, nhưng đối với một người phụ nữ mang thai với cái bụng lớn như cô mà nói thì đó là trí mạng.
Lưu Nam ở phòng khách yên lặng chờ Triệu Mịch Thanh ra ngoài.
"Người đã tới chưa?" Người đàn ông hỏi.
Lưu Nam hơi cúi đầu: "Người ở phía Kinh Đô hầu như đã tới, mặt khác, đã chào hỏi cục trường Lâm của sở cảnh sát Tây Thành, làng du lịch người của ông ta sẽ đến giải quyết, sẽ tiến hành loại bỏ, xung quanh cũng đã sắp xếp người của chúng ta, nhưng ở đây diện tích quá lớn, lại là buổi tối, nếu người kia thật sự muốn chạy thì quá dễ dàng!”
Triệu Mịch Thanh khẽ câu môi, trong mắt không mang theo ý cười.
"Người kia đội chiếc mũ lưỡi trai do khu du lịch cung cấp cho khách, đi điều tra xem có bao nhiêu người đăng ký vào khu du lịch cho đến tối nay, bao gồm cả những người chỉ ăn uống và không vào ở, nếu có người đột nhiên biến mất, đó chính là hắn ta!”
Lưu Nam biết điều đó, vậy nên người kia vì không muốn bị lộ chắc chắn sẽ không rời đi.
Người xem biểu diễn ánh sáng và ăn cơm đột nhiên được đưa đến đại sảnh của khách sạn một cách khó hiểu, cảnh sát vây quanh một vòng, đều suy nghĩ đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Nhưng cảnh sát không nói rõ, đều hỏi mỗi người một lượt hành tung tối hôm nay của bọn họ, cuối cùng gần như tất cả phụ nữ đều được thả đi, một vài người có chiều cao gần bằng hung thủ thì được giữ lại.
Mục Điệp đi theo phía sau lưng Quý tổng mang vẻ mặt khó hiểu.
"Đây là có chuyện gì vậy? Để chúng đến đây cũng không nói vì sao, như vậy sẽ làm chậm trễ công việc của chúng ta!”
Quý tổng liếc nhìn anh ta một cái, nhưng rất lạnh nhạt, đầy vẻ xem trò vui.
"Gấp cái gì, mọi người đều như vậy."
Hai mắt Mục Điệp lóe lên, liếc nhìn khoảng mười người còn lại xung quanh, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Triệu Mịch Thanh rót cho Lương Hạnh một cốc sữa nóng, ngồi xuống bên giường cùng cô.
Lương Hạnh biết anh để Lưu Nam và Nghiêm Minh bận rộn ở bên ngoài, nhịn không được liền hỏi tình huống cụ thể.
"Chỉ là điều tra một chút, không có vấn đề gì lớn."
Lưu Nam đột nhiên gõ cửa, sau khi được sự đồng ý mở cửa, liền nói: “Cô Tề tới!”
Lương Hạnh cũng không ngạc nhiên, Triệu Mịch Thanh gật đầu để cho cô ta đi vào.
Lúc đầu khi nhìn thấy Lương Hạnh, ánh mắt mang theo vài phần lo lắng, nhưng thấy cô không có điều gì bất thường rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi chỉ nghe Nghiêm Minh nói đại khái vài câu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Những người dưới lầu kia đang tập trung một chỗ, rất nhanh bọn họ sẽ nóng ruột!” Tề Hàm nhìn Triệu Mịch Thanh, trầm giọng hỏi.
Lương Hạnh không ngờ sẽ làm lớn chuyện như vậy, cô nhíu mày nhìn về phía người đàn ông.
Triệu Mịch Thanh không hề nhíu mày, vẻ mặt nhàn nhạt, đảo mắt nhìn về phía Tề Hàm.
"Phía dưới cảnh sát đang điều tra, bọn họ bất mãn cũng hết cách, nếu không bắt được người thì đừng ai nghĩ đến chuyện rời đi!”
Vài lời nhẹ nhàng, nhưng không thể nghi ngờ, Tề Hàm há to miệng, không có nói thêm nữa.
"Em cùng anh đi xuống xem một chút, tối nay em trông thấy Quý tổng cũng ở đây, bây giờ chắc chắn ông ta cũng ở dưới, không thể không chào hỏi!”
Nói xong cô đứng dậy xuống giường.
Người đàn ông nhíu mày, rõ ràng là cảm thấy không cần thiết, nhưng cũng không phản đối ngay lập tức, mà nói: "Em không cần phải đặc biệt đến đó, tôi để Lưu Nam đi là được!”
"Không cần, vì do em nên mới thành ra thế này, ít nhất phải nói lời xin lỗi với mọi người!”
Biết rằng khi cô đã quyết định thì sẽ không thay đổi, người đàn ông cũng không nói gì thêm nữa.
"Xem camera giám sát chưa?" Tề Hàm đột nhiên hỏi.
Lương Hạnh cũng quay người nhìn người đàn ông.
"Đã nhìn, lúc ấy cảnh vật xung quanh quá mờ, cộng thêm việc hắn ta đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ có để đoán đại khái dáng người!”
Nói xong anh cầm áo khoác choàng trên người Lương Hạnh, kéo khóa lên.
Tề Hàm nhìn anh kiên nhẫn làm xong tất cả động tác và đi ra theo.
Lúc chờ thang máy, Lương Hạnh đột nhiên ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi: "Có phải Thượng Điền phái người làm không?"
Triệu Mịch Thanh một tay đút túi, một tay ôm eo cô, vẻ mặt khẽ biến đổi, trên gương mặt anh tuấn nhìn không ra cảm xúc.
"Có lẽ không phải, bây giờ anh ta vẫn đang dây dưa với Tống Nhiễm, vẫn chưa nghĩ đến việc tìm chúng ta!”
Lương Hạnh nhìn phía trước, im lặng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ xem rốt cuộc ai sẽ đuổi theo cô từ Kinh Đô đến đây để làm hại cô.
Khi xuống dưới lầu, vẫn còn không ít người vây quanh, phụ nữ đều ngồi trên ghế sa lon, đang chờ những người bạn trai của họ, trông có vẻ rất ưu tư.
Lương Hạnh nhìn một cái liền thấy Quý tổng và Mục Điệp đứng ở phía sau ông ta.
Triệu Mịch Thanh cũng không ngoại lệ, mắt sắc tối sầm lại, quay người nói khẽ với Lưu Nam: “So sánh thân hình và dấu chân của Mục Điệp một chút!”
Lưu Nam trả lời sau đó quay người rời đi.
Chung quanh có người nhìn sang, cho rằng bọn họ vừa được mời xuống để điều tra.
Quý tổng khẽ gật đầu với hai người, bất đắc dĩ cười nói: "Còn nói muốn lên chào hỏi, lần này thì bắt buộc phải tụ tập lại một chỗ rồi!”
Triệu Mịch Thanh hơi duỗi tay, mời ông ta đến bên cạnh để nói chuyện.
"Chuyện tối nay có liên quan đến Lương Hạnh, vừa rồi suýt chút nữa bị thương, bất đắc dĩ mới thế này.” Triệu Mịch Thanh giải thích.
Lương Hạnh áy náy: "Không nói trước với mọi người, thật sự rất xin lỗi.” Ngay sau đó hướng Mục Điệp chào hỏi: “Cậu cũng đi theo Quý tổng đến đây sao!”