Chương 68: Có phải hai đứa mình cướp người đàn ông của cậu ta đâu
Lương Hạnh im lặng trừng to mắt, cô ngẩn ngơ, không hề cử động chút nào.
Lúc cảm nhận thấy gì đó, cô mới chợt tỉnh ngộ mà vươn tay đẩy anh ta ra.
Triệu Mịch Thanh quá tập trung nên chẳng để ý đến, bị cô đẩy lảo đảo về sau một bước mới đứng vững lại.
“Tôi, tôi đi sang bên ấy xem.” Lương Hạnh không màng đến anh, cô hoảng hốt quay người muốn đi vội khỏi nơi này, vành tai đỏ đến nóng bỏng và nhanh chóng lan xuống khắp mặt, chỉ sợ bị anh nhìn thấy.
Triệu Mịch Thanh cũng hơi ngẩn ngơ, anh nhíu mày nghĩ xem cơn kích động ban nãy sinh ra từ đâu, trong chốc lát sau, cô ấy đã đi khuất rồi.
Hôn nhau ở chốn đông người cũng không có vấn đề gì, nếu như là bạn trai bạn gái bình thường thì đương nhiên Lương Hạnh sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và Triệu Mịch Thanh như thế nào?
Người đàn ông ấy hở chút đã muốn động tay động chân với cô nghĩa là sao đây? Có phải anh ta vẫn còn chưa bỏ được thói quen cũ hay không?
Trong lòng Lương Hạnh thấy hoang mang vô cùng, cô cũng không còn tâm trạng đi dạo phố nữa.
Cô liếc nhìn người đàn ông ở cách đây không xa với ánh mắt phức tạp.
Cô mím đôi môi mỏng lại, dường như trên đó vẫn còn vương mùi hương của anh, gương mặt Lương Hạnh đỏ bừng, trong lòng không khỏi cảm thấy e sợ.
Cô lơ đễnh đi ngang qua những kệ quần áo, không biết ai đụng phải cái gì, một chiếc kệ sau lưng Lương Hạnh nghiêng ngả rồi chợt đổ sụp xuống.
“Cẩn thận!”
Không biết ai đã la lên một tiếng, Lương Hạnh sững sờ, cô hoang mang ngẩng đầu nhìn dáo dác xung quanh, vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một chiếc bóng hiện ra tước mắt, cô được ôm sang một bên, rồi sau đó, chiếc kệ đằng sau lưng đập mạnh xuống mặt đất, đồ đạc văng tung tóe.
Nhân viên phục vụ lập tức chạy đến hỏi thăm: “Anh, cô, hai người không bị thương chứ?”
Tiếng động cực lớn ban nãy khiến cho Lương Hạnh giật mình, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Mịch Thanh với vẻ mặt sững sờ, rồi lại nhìn những thứ đồ rơi vãi đầy đất, lo mắng mà hỏi: “Có đập trúng anh không?”
Khi nãy cô còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã được anh ôm vào lòng.
Triệu Mịch Thanh đỡ cô dậy, anh nhíu mày, lắc lắc đầu, vươn tay gạt mái tóc rối của cô ra: “Tôi không sao, có làm em sợ không?”
Lương Hạnh giật mình, cô im lặng giằng ra khỏi lồng ngực anh rồi lắc đầu.
Nhân viên phục vụ thở phào một hơi: “Thật xin lỗi, làm hai người kinh sợ rồi, chúng tôi lập tức dọn dẹp ngay.”
Triệu Mịch Thanh nhìn mặt đất bừa bãi, anh hơi gằn giọng mà nói: “Chuyện gì thế này?”
“Có thể là vì xếp đồ cao quá nên không vững, xin lỗi anh, chắc chắn chúng tôi sẽ điều chỉnh lại.” Nhân viên phục vụ xin lỗi rối rít.
Lương Hạnh vẫy tay: “Cô đi làm việc đi, chúng tôi không sao đâu.”
Rồi sau đó, cô quay sang nhìn Triệu Mịch Thanh: “Anh cũng mua xong rồi nhỉ? Chúng ta về đi.”
Người đàn ông ấy nghĩ rằng cô còn sợ hãi nên gật đầu: “Ừ, chúng ta đi thôi.”
Rồi sau đó, anh buông xe đẩy đồ ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn như băng của cô ấy đi về phía thang máy.
Lương Hạnh cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt cô trở nên hoang mang, mấp máy môi nhưng cuối cùng chẳng nói gì.
Thôi vậy, cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm, dù gì có nói thì anh cũng chẳng nghe.
Hai người vừa mới bỏ đi, ba bóng hình chậm rãi bước ra từ sau kệ hàng ở khu vực dành cho trẻ con.
Chính là Phó Tuyết Thảo và hai người bạn của cô ta.
“Chết tiệt! Không ngờ lại chẳng đập trúng người cô ta.”
“Thảo này, Triệu tổng nhà cậu ly hôn thật à? Trông bọn họ có vẻ thân mật với nhau lắm đấy?” Một cô gái nhìn theo hướng Lương Hạnh bỏ đi, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Phải đấy, khi nãy cậu cũng nhìn thấy rồi, sự sốt ruột của Triệu tổng không giống là giả chút nào.”
Vốn dĩ gương mặt Phó Tuyết Thảo rất khó coi, lại bị hai người bạn thân châm dầu vào lửa, cô ta lập tức bực mình đến nghiến răng ken két rồi đanh giọng mà nói: “Tình cảm gì kia chứ? Hai người bọn họ đã ly hôn rồi, làm gì còn tình cảm nữa? Chắc chắn có sơ hở gì đó trong chuyện này.”
Cho dù là Triệu Mịch Thanh mà cô ta quen biết trong nhiều năm nay cũng không thể nào giống như vậy, làm sao anh có thể tỏ vẻ hoảng hốt kia chứ, Lương Hạnh là cái thá gì, chẳng qua chỉ là người phụ nữ được ba cô ta nhét qua đấy thôi, anh Thanh sẽ không thích cô ta đâu.
Chắc chắn có chuyện gì mà cô ta không biết xảy ra rồi.
Hai người bạn thân của cô ta đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Sau khi nói dứt lời, Phó Tuyết Thảo nhấc chân toan bỏ đi.
“Ê, Thảo, cậu đi liền bây giờ à?”
“Hai cậu đi dạo tiếp đi, tớ về trước đây.” Cô ta vừa nói vừa đi thẳng một nước, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hai người bạn thân sững sờ trong giây lát rồi bĩu môi cười giễu: “Tâm trạng không vui thì cũng không cần nổi nóng với bọn mình chứ? Có phải bọn mình cướp người đàn ông của cậu ta đâu.”
“Cậu nói xem, người phụ nữ ban nãy mang thai thật đó à?”
“Ai mà thèm quan tâm, dù gì chẳng liên quan gì đến chúng mình cả, đi thôi, chúng ta đi dạo tiếp.”