Mục lục
Truyện Triền Miên Sau Ly Hôn - Lương Hạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 249: Cô ấy là vợ của tôi​




Cô nhìn điện thoại: “Thời gian còn sớm, chúng ta đến phòng trà đợi một lát.”



Phòng trà chia ra làm hai loại Việt và Tây, Lương Hạnh không nghĩ ngợi gì đã đưa Mục Điệp đi thẳng đến bộ phận Việt, cô vẫn thích nơi có thể nghe nhạc, náo nhiệt hơn.



Từng tốp hai, ba người ngồi với nhau, còn có cả một vài người nước ngoài.



Cô tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.



Mục Điệp không khỏi tò mò nhìn xung quanh, lắc đầu, nhíu mày nói: “Nơi này dùng để bàn việc làm ăn đúng là lãng phí.”



Lương Hạnh đang định cười sự thiếu hiểu biết của cậu ta về những người có tiền, đột nhiên có cuộc gọi đến.



“Đang làm gì thế?” Người đàn ông khẽ cười, tâm trạng có vẻ không tệ.



Lương Hạnh cũng bất giác cong miệng lên: “Đang ở ngoài, hẹn một người bạn cũ ăn cơm.” Ngừng một lúc: “Tôi định tìm cho Mục Điệp một công việc, dù thế nào, cậu ấy cũng cần phải sống.”



Người đàn ông không nói gì, Lương Hạnh nhìn Mục Điệp, lại nói: “Những gì anh nói tôi đều nhớ, không cần lo lắng, tối gặp.”



Đang định cúp máy, Triệu Mịch Thanh đột nhiên nói: “Công việc của cậu ta tôi có thể sắp xếp, không cần em lo lắng.”



Cô khẽ nhíu mày: “Đã gọi người ta tới rồi, không thể để người ta leo cây, thử trước đã, không được thì tính tiếp.”



“Không cần thử nữa, chắc chắn không được.” Đến thời gian cho cô tức giận cũng không có, anh nói xong liền cúp máy.



Lương Hạnh nhìn điện thoại, ánh mắt lạnh lùng, nhưng Mục Điệp đang ngồi đối diện, không muốn để cậu ta hiểu lầm, cô bèn cố gắng nuốt cơn giận này xuống.



Lúc ngẩng đầu lên, Mục Điệp đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt híp lại: “Chị Hạnh, đó là chồng cũ của chị nhỉ?”



Cô thuận theo phía đó nhìn qua, Triệu Mịch Thanh mặc một bộ vest màu xám, vóc dáng cao lớn, cách chỗ họ không xa không gần, nhưng dựa vào khí chất đặc biệt đó thì có thể biết được đó đúng là anh.



Anh đang nhìn về phía này.



Việc anh xuất hiện ở đây không kỳ lạ.



Lương Hạnh nhìn những người đứng bên cạnh anh, lập tức biết được tại sao anh lại chắc chắn nói không được như vậy.



Gương mặt không quá gầy của Lưu Hưng cười sắp nở hoa luôn rồi, Lương Hạnh khẽ mấp máy môi, quả nhiên là trèo với được một công ty lớn!



“Chúng ta đi thôi, hôm nay cậu ấy bận quá, không gặp nữa.” Cô thu tầm mắt lại, cầm túi xách lên, chậm rãi đứng dậy.



Mục Điệp chớp mắt, sắc mặt Lương Hạnh không quá tốt, cậu ta cũng không hỏi nhiều.



Hai người vừa đi đến cửa liền bị cản lại.



Lương Hạnh không khỏi thở dài một hơi, nở nụ cười, nhưng lại làm ngơ người đứng phía trước, nhìn thẳng vào Lưu Hưng.



“Chào tổng giám đốc Lưu.” Cô khẽ cười, gật đầu.



Lưu Hưng ngơ ra, do dự một lúc, khóe mắt còn khẽ liếc sang Triệu Mịch Thanh, sau đó lập tức bước lên, đang định giới thiệu hai người với nhau, nhưng Triệu Mịch Thanh lại giơ tay ra nhận cái túi xách từ tay Lương Hạnh, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng.



“Nếu đã đến rồi, ăn trưa xong tôi sẽ đưa em về.” Lúc nói chuyện còn đặt tay lên vai cô.



Lưu Hưng kinh ngạc, khiến mấy người bên cạnh cũng kinh ngạc theo.



“Lương Hạnh, hai người…”



“Cô ấy là vợ của tôi, nếu đều quen biết cả, tổng giám đốc Lưu dùng bữa cùng chúng tôi đi, ôn lại chuyện cũ.” Giọng nói không to không nhỏ, vừa hay mọi người đều nghe thấy, sau đó mỉm cười nhìn về mấy người khác nói: “Vợ tôi mang thai, việc ăn uống có chút kén chọn, không muốn mọi người chịu khổ cùng, bố trí một bàn khác đi, tôi mời.”



Đương nhiên không ai dám không đồng ý.



Nhân lúc người đàn ông không chú ý, Lưu Hưng ghé sát Lương Hạnh hạ thấp giọng, giọng nói còn có chút lúng túng: “Lương Hạnh, có một ngọn núi lớn để dựa như vậy mà chị còn đến tìm em, muốn vả mặt em sao?”



Không đợi Lương Hạnh trả lời, Triệu Mịch Thanh đột nhiên chen giữa hai người, cười như không cười nói: “Tổng giám đốc Lưu hỏi hay lắm, tôi cũng đang muốn biết.”



Nụ cười của Lưu Hưng lập tức trở nên cứng đờ, ngại ngùng lùi về phía sau vài bước.



Thấy đám người kia đã đi xa, Lương Hạnh thu lại ý cười, rầu rĩ nói với Lưu Hưng: “Cậu đồng ý với tôi từ sáng có phải là xong chuyện rồi không?”



Sau đó lại nhìn sang Triệu Mịch Thanh, gương mặt gợi đòn đó, cô mấp máy môi, nói ra vài chữ: “Tối qua quên mất.”



Người đàn ông khẽ mím chặt môi.



Lưu Hưng thấy không khí giữa hai người không ổn, thông minh hòa giải: “Đã đến giờ này rồi! Thai phụ chắc chắn là không dễ dàng nhỉ, tổng giám đốc Triệu, không bằng chúng ta ăn trước đã, vừa ăn vừa nói?”



Triệu Mịch Thanh nhìn người trong vòng tay mình, ánh mắt cô bình thản, tay bất giác đưa xuống xoa bụng, cô cong khóe môi, gật đầu.



Mục Điệp đứng ở một bên nhìn thấy rõ từng chuyện, ý cười trên môi vẫn chưa phai đi.



Lương Hạnh nhìn cậu ta, rồi lại nhìn sang Lưu Hưng, ý bảo cậu ta biểu hiện cho thật tốt.



Trong phòng bao, Lương Hạnh ngồi xuống đầu tiên, Triệu Mịch Thanh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu hỏi cô nhiệt độ phòng có thích hợp hay không, rồi lại đặt menu xuống trước mặt cô, đề cử hai món ăn, rồi để cô tự do chọn.



Tầm mắt của hai người ngồi đối diện chuyển động, mất tự nhiên mà nhìn nhau.



Sắc mặt Lưu Hưng tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấy rất kinh ngạc, người một tay che trời ở Nam Thành không ngờ lại đã có vợ rồi… lại còn là người phụ nữ này nữa.



Sắc mặt Triệu Mịch Thanh bình tĩnh, anh ngước mắt lên, nhìn Mục Điệp: “Tôi đã nói với bên tổng giám đốc Quý rồi, cậu có thể quay về tiếp tục làm việc.”



Lương Hạnh rời mắt khỏi menu, lông mày hơi nhướng lên.



“Nói từ bao giờ vậy?”



Người đàn ông vẫn điềm tĩnh: “Vài phút trước.”



Lương Hạnh nhíu mày, vài phút trước mới gọi điện nói với anh chuyện này, rồi gặp nhau ở cửa, anh lấy đâu ra thời gian nói với tổng giám đốc Quý? Rõ ràng là nói dối không chớp mắt.
truyện teen hay



“Nhưng tôi đã bàn xong với tổng giám đốc Lưu rồi.” Tuy cô không thể hiện cảm xúc gì trên mặt, nhưng trong giọng nói thì có.



Triệu Mịch Thanh nhìn Lưu Hưng khẽ cười, sau đó trải khăn xuống trước mặt cô.



Nhìn vào ánh mắt cô, anh nói: “Nếu tôi đoán không lầm, chắc tổng giám đốc Lưu chỉ đến xem có thích hợp hay không thôi, chứ chưa đến mức bàn xong đâu nhỉ.”



Thấy Lương Hạnh nghệt mặt ra, ánh mắt dần hiện lên vẻ tức giận, anh lại mềm giọng: “Công ty tổng giám đốc Lưu đang trong giai đoạn quan trọng, nếu đã thấy khó xử, sao không để cậu ta về Doanh Tín luôn? Môi trường nơi đó cậu ta cũng quen thuộc hơn.”



Anh quay sang nhìn Mục Điệp: “Cậu thấy sao?”



Cũng nói ra bao nhiêu lý do như vậy rồi, người đàn ông còn thể hiện ra khí thế đàm phán áp đảo trên bàn ăn, hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội lựa chọn.



Mục Điệp mím môi, Lương Hạnh cũng đang nhìn cậu ta, xem ra cũng đợi cậu ta tự quyết định.



Ngũ quan tươi sáng, vẻ mặt do dự, tay siết chặt ly nước, cậu ta có vẻ căng thẳng.



Lúc này sắc mặt Lưu Hưng vẫn không thay đổi, nội tâm lại rất phức tạp, nếu Mục Điệp này thật sự chọn anh ta, vậy thì khó xử rồi, một bên là Triệu Mịch Thanh, một bên là Lương Hạnh, nhìn có vẻ Triệu Mịch Thanh vẫn là người được xem trọng hơn, bất kể anh ta nói thế nào, đều phải đắc tội một bên, bữa cơm này đương nhiên cũng chẳng thể vui vẻ tiếp nữa, bám được vào công ty lớn này cũng không được chắc chắn.



“Chị Hạnh…” Mục Điệp có chút bất an gọi cô.



Lương Hạnh kéo Triệu Mịch Thanh, giận dữ: “Anh đừng có làm cái dáng vẻ ông chủ lớn như vậy nữa!”



Sắc mặt Triệu Mịch Thanh tối đi, anh di chuyển tầm mắt, uống một ngụm nước.



“Tôi bằng lòng trở về Doanh Tín, tổng giám đốc Triệu nói có lí, nơi đó quen thuộc hơn.” Mục Điệp mím môi, nụ cười có vẻ khó coi.



“Người trong cuộc cũng không ý kiến nữa rồi.” Người đàn ông lập tức quay sang nhìn Lương Hạnh, ánh mắt tràn ngập ý cười.



Lương Hạnh tức giận, đang định phản bác, lại bị Mục Điệp ngăn lại: “Sau này chị Hạnh sinh con xong chắc chắn vẫn còn muốn về Doanh Tín, đến lúc đó tôi sẽ cùng chị làm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK