Mục lục
Hoàng thượng, có gan một mình đấu bản cung?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Thục phi thân thể khó chịu, rất nhanh gây lên một trận náo loạn trong cung.

Nữ y đóng lại kỷ dược đã lúc mặt trời lặn, chân trời tà dương như máu, màn đêm dần buông xuống.

Mà đứng hầu bên người nàng, chính là Thu Mặc nha đầu.

Thu Mặc cẩn thận từng li từng tí đem lò sưởi đặt gần bàn tay A Cửu, “Mai tiểu thư, nữ y nói thân thể người có hàn tật, không được bị cảm lạnh, càng không được dính nước lạnh.”

Ngón tay lạnh lẽo quả nhiên đã ấm áp lên. Thậm chí phổi cũng bớt đau nhức.

Trong tay nàng có một tờ giấy ẩn ẩn hương, “Những điều Mai tiểu thư nói, Nhất Bích nhất định khắc ghi.” Hương khí này có chút quen thuộc, thế nhưng nhất thời nghĩ không ra.

Tự thể xinh đẹp, hàng chữ tự nhiên, giống như bản thân người viết…

Lò sưởi này là hắn đưa tới, giúp sức còn có Thu Mặc.

“Ngươi nói cho hắn biết, ta sợ lạnh?” Lò sưởi còn bộ hồ cừu tinh xảo độc đáo, có thể thấy được người tặng lễ là dụng tâm.

“Công tử không hỏi nô. Công tử hỏi chính là đại phu từng xem qua bệnh cho tiểu thư.”

Là người Cảnh Nhất Bích lấy đi, giúp Quân Khanh Vũ xem bệnh?

A Cửu cúi đầu, tỉ mỉ nhìn lò sưởi lòng bàn tay, không khỏi khẽ cười.

Không chỉ thân thể Mai Tư Noãn sợ lạnh, mà ngay cả thân thể kiếp trước của nàng cũng sợ lạnh.

Một năm kia, nàng cùng Thập Nhất bị người ta ném vào sông kết băng, cái loại đau đớn đến tận xương tủy ấy, khiến cho nàng cả đời cũng không thể quên, khắc cốt ghi tâm, giống như ác mộng hằng đêm.

Đau nhất chính là Thập Nhất đã cõng nàng được mười mấy cây số. Hai ngón chân phải đã bị động tử, không thể không cắt đứt.

Mà nàng, thậm chí đối với nước còn có cảm giác khủng hoảng khó hiểu sợ hãi.

“Ngươi muốn lưu lại. Cũng có thể. Nhưng ngươi phải đem tất cả chuyện đêm đó quên đi.”

“Nô biết.” Thu Mặc cảm kích vội khuất thân quỳ xuống. Nhưng nữ tử mới vừa rồi rõ ràng còn mỉm cười trong nháy mắt lại hiện lên một đạo hàn quang.

“Còn có, ta không thích ngươi xưng nô. Và cả quỳ xuống.”

Thu Mặc có chút co quắp đứng tại chỗ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm cung nhân, “Hoàng thượng giá đáo.”

“Sớm như vậy?” A Cửu theo vị trí đứng lên, đưa tay nhét tờ giấy cho Thu Mặc, nhỏ giọng dặn dò, “Đem chúng cất đi.”

Lúc này viện ngoại đã xuất hiện một mạt tuyết trắng gai mắt nhanh chóng mà đến, tóc đen vẫn như cũ dùng bạch ngọc trâm buổi sáng cài lên, có vài sợi trực tiếp rơi xuống bả vai. Tùy ý mang theo lỗ mãng tà nịnh tiếu ý, nhưng lại không che đậy được quý khí.

“Thục phi.” Quân Khanh Vũ chắp tay đứng trước người A Cửu, từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

A Cửu quỳ gối quỳ trên mặt đất, thân thể hơi có chút giằng co, nhưng vẫn là giả học lễ nghi trong cung, hai tay đặt trên mặt đất.

Nàng hiểu được thế nào là tiến thế nào là lui. Nếu bây giờ chọc giận đến Quân Khanh Vũ, chỉ sợ nàng sẽ không có cơ hội mà sống.

Trong cung truyền hoàng thượng có bệnh. Mà bộ dáng hắn cũng thoạt nhìn rất suy nhược, có thể đi bộ lặng yên không một tiếng động. Trọng yếu nhất là nàng đã biết sớm biết hắn có kiếm khí đáng sợ.

Quân Khanh Vũ cho lui người hầu, gian phòng rộng rãi chỉ có hai người bọn họ. Hắn không cho A Cửu đứng dậy, hơn nữa cứ để nàng bảo trì tư thế quỳ nghênh tiếp.

Sàn nhà cuối thu, đã lạnh tới đầu xương.

~

Quân Khanh Vũ nhìn A Cửu, cười lanh, “Thục phi chuẩn bị sẵn sàng để thị tẩm?”

Thị tẩm?!

A Cửu sắc mặt trắng bệch, chưa kịp phản ứng thì Quân Khanh Vũ đã tự mình đi tới bên trong bình phong.

“Thục phi, nếu như ngươi còn muốn quỳ trên mặt đất. Trẫm sẽ không để ý.”

Thanh âm của hắn khá tốt.

A Cửu chống vào bàn đứng lên, cảm giác từ đầu gối trở xuống đã tê dại, chăm chú nhìn chằm chằm Quân Khanh Vũ bên trong bình phong.

Cánh tay nàng có thương tích, Quân Khanh Vũ sẽ không biết.

Vòng vào bình phong, Quân Khanh Vũ đã đứng trước giường dơ tay, nhắm mắt lại chờ A Cửu tiến lên giúp hắn thoát y.

“Thế nào, hầu hạ người khác cũng sẽ nói không?” Mắt phượng như tơ miễn cưỡng liếc A Cửu. Thần sắc kia gia tăng một phần chán ghét.

Tiễn thủy hắc đồng hiện lên một tia lạnh lùng, nàng đương nhiên sẽ không hầu hạ người khác, nàng chỉ biết sát nhân.

Nếu như không phải vì khối kỳ lân ngọc tỷ…

Nếu như không phải muốn trở lại hiện đại, nếu như không phải muốn biết Cảnh Nhất Bích, nàng đã sớm một đao giải quyết Quân Khanh Vũ.

Đứng trước người Quân Khanh Vũ, chiều cao hai người có một chút chênh lệch, mắt nàng vừa vặn có thể nhìn thấy môi mỏng tuyệt đẹp của hắn.

Cái mồm này há ra là không buông tha người, thật muốn tìm kim vá lại.

Ngón tay có chút cứng ngắc đem từng thứ trên người hắn giải trừ, sau đó thử cởi ra y sam bên trong, nhưng mà lại sờ thế nào cũng không tới chỗ cúc áo.

Tay bất đắc dĩ dời về phía bên phải hông hắn, y phục cổ đại tựa hồ nên từ nơi này cởi ra.

Nhưng mà tay vừa mới đưa tới, thân thể hắn lại mất tự nhiên run lên một chút.

“Ngươi rốt cuộc có thể cởi hay không!” Thanh âm Quân Khanh Vũ trên đầu hơi khác thường kiềm chế cùng thở dốc.

A Cửu cũng mất hứng ngẩng đầu, lại nhìn thấy dưới dạ minh châu, khuôn mặt Quân Khanh Vũ tái nhợt thế nhưng khác thường đỏ ửng, cái trán trơn bóng cũng rịn ra mồ hôi.

Mà ánh mắt của hắn, lại như lưỡi dao sắc bén rơi trên người nàng.

A Cửu nhíu mày, đặt tay trên thắt lưng hắn, nhẹ nhàng bấm đi xuống, sau đó xoay tròn một vòng.

Quả nhiên Quân Khanh Vũ khó chịu cắn môi, gần như tức giận quát, “Mai Tư Noãn, ngươi rốt cuộc cởi hay không cởi!”

Thanh âm kia thế nhưng run rẩy… A Cửu trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt tiếu ý.

Thân thể mỗi người đều có một chỗ mẫn cảm, mà nhìn bộ dáng Quân Khanh Vũ, mẫn huyệt của hắn hẳn là chính là phần eo đi.

“Hoàng thượng, thần thiếp không phải đang cởi sao? Chỉ là thần thiếp ngu dốt, hoàng thượng xin chờ một chút.”

Nàng mỉm cười, mặt mày như trăng rằm, ánh sáng nhu hòa khiến cho khuôn mặt vốn vô sắc trắng bệch hơn mấy phần độc hữu xinh đẹp.

Theo động tác nàng lần nữa ác ý bấm bên hông, Quân Khanh Vũ hô hấp ngưng lại, một phen giữ tay A Cửu, áp cả người nàng lên sàng hoa lan, một cái tay khác hung hăng nắm cằm nàng.

“Nói đùa, một vừa hai phải thôi!!”

A Cửu như trước vẫn duy trì mỉm cười, một tay cũng không buông ra, mà cái tay còn lại yên lặng vòng qua bên trái hắn —— nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể tìm thấy khối kỳ lân ngọc bội.

Cảm giác tay nàng không an phận, đồng sắc hắn trầm xuống, “Mai Tư Noãn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK