Lúc này, ở tả đại điện ngồi phía dưới là một trung niên nam tử tầm tứ tuần, ánh mắt thâm sâu mà khôn khéo. Ông ta mặc quan phục màu tím, bên hông đeo đai ngọc. Xem bộ dáng thì hình như là Tả tướng, Mạc Tuân, cũng chính là phụ thân Vinh quý phi hiện nay. Ông ta còn một đứa con trai, gọi là Mạc Hải Uy, một danh tướng trong triều, hiện đang đóng quân ở biên quan. (Chương này nó ghi là Tả tướng chứ không phải Thừa tướng. Bạm vô can a TT.TT)
Mạc gia là công thần hiển hách, năm đó là lực lượng chủ chốt giúp hoàng đế đăng cơ, trong tay cầm gần hết binh quyền. Một năm trước Mạc Hải Đường vào cung, trở thành người đứng đầu hậu cung, trường sủng không suy. Bởi vì Quý phi thích Hải Đường, cho nên hoàng thượng đem hoàng cung trồng đầy hải đường. Người người đều biết, một khi sinh hạ hoàng tử, nàng ta tất nhiên được phong hậu.
Bên phải cách một vị trí, là một khuôn mặt tuấn mỹ nam tử đang ngồi, bất quá cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám, trán cao tự nhiên. Nhưng là cặp mắt kia lại quá mức thâm thúy.
Tiên đế có tam tử, một người bốn năm trước đã bệnh chết, còn một người có đất phong tại Mân Nam. Mà lưu ở kinh thành nghe nói chỉ có một vị vương gia, là đệ đệ của tiên đế, cũng chính là Thập Nhị hoàng thúc của Quân Khanh Vũ —— Quân Phỉ Tranh. Nghe nói vị vương gia này không can dự vào việc triều chính, cũng ít lộ diện ra bên ngoài.
Hôm nay bất quá chỉ là tuyển phi… Lại có thể khiến hai vị này đại giá.
A Cửu đứng phía sau một đám nữ tử, trong lòng đã có chút suy nghĩ.
Lúc này, Tả tướng đại nhân cùng Thập Nhị vương gia đồng thời hướng cửa nhìn lại, A Cửu không khỏi cũng quay đầu, thấy một mạt thân ảnh quen thuộc phản quang đi tới.
Y sam bích sắc, như bích liên lay động trong ao, phiêu dật mà mềm nhẹ. Dung nhan kinh diễm, khiến cho một đám phục sức nữ tử nhất thời mất đi hương sắc. Khuynh quốc khuynh thành bốn chữ, tựa hồ cũng khó có thể hình dung sự tuyệt mĩ của hắn.
A Cửu ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt quen thuộc giống nhau như đúc kia, thẳng đến khi đối phương ưu nhã đi qua bên ngươi nàng, sau đó nhập tọa.
Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh trong hỏa diễm, có khuôn mặt thê lương mỹ lệ của Thập Nhất, cùng một tiếng: Cửu nhi.
Vậy hẳn chính là Thập Nhất a. Thập Nhất lúc bước đi, thói quen toàn bước chân trái trước…
Phổi lại lần nữa truyền đến một trận đau đớn, A Cửu nhịn ho xuống, ánh mắt vẫn như trước chưa dời Cảnh Nhất Bích.
Đáng tiếc chính là, khi đối phương tiến vào, tựa hồ không chú ý tới sự tồn tại của nàng.
“Sao hoàng thượng còn chưa tới?!” Nửa ngày, trên hoàng vị bên cạnh truyền đến thanh âm lành lạnh một nữ tử trung niên, mang theo ý trách cứ.
Trong điện bầu không khí nhất thời ngưng lại, A Cửu lúc này mới nhớ, kỳ thực Thái hậu đã sớm tới rồi. Chỉ là cách trân châu mành nên chỉ nhìn thấy ngoại hình nữ nhân, thanh âm tới, lại phá lệ cực kỳ trẻ tuổi, ước chừng bốn mươi.
Cảnh Nhất Bích mím môi im lặng, trong mắt không có bất kỳ thần sắc. Tiểu thái giám bên cạnh nhẹ giọng đáp:
“Hoàng thượng đêm qua bệnh cũ tái phát.”
“Nga?” Thái hậu cả kinh, “Thái y nói thế nào.”
“Hoàng thượng giá đáo.”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đại điện lại vang lên một thanh âm cung nhân bén nhọn.
Trong điện mọi người sôi nổi đứng dậy, sau đó đi ra khỏi vị trí, cúi người quỳ trên mặt đất.
A Cửu trong lòng chán ghét, nhưng cũng bất đắc dĩ quỳ xuống.
Thanh âm cung nhân kia vừa mới dứt, một đạo thân ảnh từ cửa liền xuất hiện, bóng dáng in trên sàn nhà bạch ngọc, mang theo khí phách đi vào.