Mục lục
Hoàng thượng, có gan một mình đấu bản cung?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
“Tả Khuynh ngươi cảm thấy hoàng thượng là vì Quý phi mà giết A Cửu?” Cảnh Nhất Bích nhíu mày.



Đây không phải là cá tính của Quân Khanh Vũ, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà giết một nhân tài.



Nghĩ đến khi tiến vào thấy sắc mặt Quân Khanh Vũ trắng bệch, quần áo xộc xệch, Cảnh Nhất Bích có chút ảo não cùng nghi hoặc.



A Cửu…



Người nhẹ giọng gọi hắn “Thập Nhất”…



Cảnh Nhất Bích đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, vội đỡ lấy mi tâm, cúi đầu nhìn, mới phát hiện bên cạnh có vết máu tươi.



Hắn sửng sốt, vội theo vết máu nhìn lại, sau đó đi ra viện, nhìn lên nóc nhà.



Gió lạnh thổi qua, Cảnh Nhất Bích đứng giữa trời tuyết. Tuy vừa rồi cho người kiểm tra xung quanh không thấy ai. Nhưng không hiểu vì sao hắn vẫn cảm nhận thấy, người gọi là A Cửu kia đang ở cách đó không xa.



“Công tử, gió quá lớn. Trở về đi.” Tùy tùng đỡ hắn lên xe ngựa. Hồi lâu, thẳng đến khi xe ngựa quẹo vào phủ đệ, một bóng đen mới từ ngọn đèn dầu góc đường bước ra.



Hồng sắc kéo dài dưới ánh đèn, một cô gái áo đen, khuôn mặt trắng bệch, mặt mày trong suốt tú lệ, dị thường sáng sủa, ngơ ngác nhìn Tam đại phủ đệ nổi danh nhất Đế đô.



“Nhìn Bích công tử sao?” Đại nương bên cạnh đột nhiên hỏi A Cửu, “Những cô nương mỗi ngày giống như ngươi đều có rất nhiều. Bất quá hôm nay đại tuyết, cô nương ngươi y phục đơn bạc thế này vẫn là nên đi về đi.”



Mùi dầu hành khô đặc biệt xông vào mũi, A Cửu hít một hơi, “Đại nương, người mỗi ngày đến xem Bích công tử thực sự nhiều như vậy?”



“Đấy là đương nhiên. Đặc biệt ngày kia chính là sinh nhật Bích công tử. Bà mối ra vào tấp nập, vội vàng muốn nhân cơ hội này cầu hôn.”



“Ngày kia?” A Cửu cả kinh, “Ngày kia là ngày bao nhiêu?”



“Mười một tháng chạp.”



“Mười một…” A Cửu cơ hồ dùng sức cầm tay đại nương kia, “Thật là mười một tháng chạp sao?”



Sinh nhật Thập Nhất cũng là mười một tháng chạp… Hai người rất khéo. Rất khéo được khuôn mặt giống nhau như đúc, thậm chí bước đi tư thế cũng giống nhau, thậm chí lệ chí kia cũng giống nhau, thậm chí sinh nhật cũng cùng một ngày sao?



A Cửu mừng rỡ nhìn phòng ở kia. Có thể, kia thực sự chính là Thập Nhất… Chỉ là dùng khuôn mặt khác xuất hiện, tựa như nàng…



Lúc trở về thì trời đã sắp sáng, A Cửu nhìn thấy Thu Mặc cuộn mình ngồi trên ngưỡng cửa, thấy nàng thì cuống quít đứng lên, trong mắt viết lo nghĩ.



“Ăn cơm chưa?”



“Chưa ạ, tiểu thư, người như thế nào bây giờ mới trở lại… Tiểu thư người bị thương.” Thu Mặc đỡ nàng, liền sờ thấy khối máu đã ngưng.



“Có chút lạnh. Bất quá bánh ngọt mùi vị cũng không tệ.” A Cửu lấy bánh mang từ kỹ viện ra đưa cho Thu Mặc, “Vết thương không có trở ngại lớn. Giúp ta chuẩn bị nước muối là được rồi.”



Mũi tên còn đang trên lưng, nàng phải đem nó lấy ra, hơn nữa… Ngày kia là sinh nhật Cảnh Nhất Bích.



Nàng từng nói qua, năm nào cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho Thập Nhất.



Bởi vì, bọn họ cùng một ngày sinh nhật!



Cuộc sống có rất nhiều điều trùng hợp. Nhưng nhiều năm sau A Cửu mới biết, nguyên lai không phải là trùng hợp, mà là số mệnh. Đã là số mệnh, thì không thể thoát khỏi, đời đời luân hồi.

~

Hoàng thượng bị bắt, Quý phi bị nhục tình, không một điểm được tiết lộ.



A Cửu trở lại trong cung, liền biết được sau khi Quân Khanh Vũ trở về, Thái hậu lập tức đem thị vệ toàn bộ thay đổi, thậm chí còn không hỏi qua Quân Khanh Vũ.



Vang dội như vậy, có thể thấy được thế cục hiện giờ trong triều. Đối với Quân Khanh Vũ mà nói, căn bản vô lợi.



Mà Quân Khanh Vũ tựa hồ cũng không có truy cứu về chuyện hạ dược ngày ấy. Nghe nói sau khi trở lại, Hoàng thượng không lâm triều, ngược lại ở hồ Quảng Bích tắm nguyên một ngày, thẳng đến lúc trời tối mới đi Hải Đường điện, an ủi Vinh quý phi một phen rồi cũng vội trở về tẩm điện của mình.



Trong điện, dạ minh châu so với thường ngày sáng hơn mấy phần.



Quân Khanh Vũ tư thái lười nhác, hơi có vẻ mệt mỏi tựa trên ghế, hai mắt nhìn chăm chú vào án văn trong tay.



“Điện hạ, Thái hậu sai nô tài tới hỏi, Hoàng thượng hôm nay đi chỗ nương nương nào nghỉ ngơi?”



Thái hậu thiếp thân Vương công công sai người bưng bài tử đến.



Hoàng thượng từ nhỏ thân thể yếu đuối, tuyển phi đã ba năm, trong cung thế nhưng còn chưa có người mang con nối dõi. Thái hậu vì thế mà vô cùng sốt ruột.



Một năm nay, ngoại trừ đêm đó hoàng thượng kháng mệnh đi Mai Tư Noãn Mai Ẩn điện, thì những lần thị tẩm khác, kỳ thực đều do một tay Thái hậu an bài.



“Thái hậu thực sự phí sức.” Quân Khanh Vũ buông xuống án văn, ánh mắt đảo qua hàng trăm bài từ trong tay cung nhân, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, sắc mặt nhất thời biến đổi, “Đều lui xuống.”



“Hoàng thượng, Thái hậu nói, tuyển phi đã qua một tháng, chỗ Thúc chiêu nghi Hoàng thượng còn chưa bao giờ đi qua.”



Quân Khanh Vũ mặt mày cau lại, “Cút!”



Một tiếng này khiến Vương công công sợ hãi run lên, vội mang người khó xử lui ra.



“Hoàng thượng, đêm nay chống đối Thái hậu như vậy, sợ rằng…” Hữu Danh lo lắng lời còn chưa hết, liền thấy ánh mắt Quân Khanh Vũ phóng sát ý mà đến.



“Hữu Danh, ngươi có cảm thấy hay không, trẫm thật sự là kẻ để cho nghìn người gối vạn người ngủ?”



Hữu Danh mờ mịt liếc mắt nhìn Tả Khuynh từ trước tới nay không bao giờ nói nhiều, hai người đều không rõ ý Quân Khanh Vũ.



“Mang nàng tới gặp trẫm.”



“Hoàng thượng, thời cơ chưa tới. Nếu lúc này gặp mặt mà để Thái hậu biết, thì những việc trước đây chúng ta làm đều thất bại trong gang tấc.”



“Trẫm chỉ là muốn gặp nàng mà thôi…”



Tả Khuynh ngẩng đầu, mới chú ý tới sắc mặt Quân Khanh Vũ thoạt nhìn thập phần tái nhợt suy yếu, còn có vết đao phong thật sâu.



Đối tối hôm qua phát sinh ra cái gì, hắn đều không nói một chữ.



“Hoàng thượng, Tả Khuynh cùng Hữu Danh đi an bài.”



Sâu thẳm trong hoàng cung, gió bắc đi qua hành lang gấp khúc phát ra tiếng gió rít gào chói tai. Tả Khuynh Hữu Danh mặc áo choàng rất nặng, thông tri cung nhân hoàng thượng bệnh cũ tái phát, lập tức đi vào Thái y viện bốc thuốc.



A Cửu một đường nhìn hai người vào Thái y viện, tính toán chờ bọn hắn đi rồi mới đi vào. Bởi vì vết thương ở lưng so với nàng tưởng tượng còn sâu hơn, hơn nữa Thu Mặc tựa hồ đang có chút phát sốt.



Nhưng đợi nửa canh giờ sau, hai người kia mới đi ra. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, A Cửu lại vô thức đi theo.



Trực giác nói cho nàng biết, bên cạnh Hữu Danh toàn thân bị gió mạo bọc kia, không phải là Tả Khuynh.

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK