Chớp mắt một cái, ngẩng đầu
nhìn A Cửu đứng trên nóc nhà, Cảnh Nhất Bích mới chú ý Quân Khanh Vũ đang mang người hướng bên này chạy tới, yết hầu không khỏi căng thẳng.
Hiện tại hắn mới nất thời minh bạch. Nàng cố ý đứng chỗ cao, bởi vì muốn dẫn dắt sự chú ý của Quân Khanh Vũ, không muốn hắn bị bại lộ!
“Cửu công tử, ngươi cứ như vậy thì sẽ không thể ly khai. Hoàng thượng thiết hạ trọng trọng mai phục, biện pháp duy nhất chính là dùng ta ngăn cản bọn họ! Ngày ấy công tử đối Cảnh Nhất Bích có ơn cứu mạng, hôm nay coi như…”
“Ta vĩnh viễn sẽ không đem ngươi vào trong nguy hiểm.”
Nàng cắt ngang lời hắn, con ngươi sắc thê lương, “Bích công tử, A Cửu có một việc không rõ. Quân Khanh Vũ bức ngươi làm chuyện ngươi không muốn, vì sao ngươi còn muốn theo hắn?”
Cảnh Nhất Bích sửng sốt, nói, “Bởi vì hắn quân, ta là thần.”
“Nếu như hắn không phải quân, vậy ngươi sẽ tự do ly khai?” Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền chú ý, nụ cười của hắn nếu không phải là bất đắc dĩ, thì chính là thê lương, thậm chí có một loại bi thương…
Hắn không vui vẻ?! Nàng sao nỡ để Thập Nhất cả đời không vui vẻ?
Năm ngoái Thập Nhất đã ước nguyện, Cửu tỷ, ta hi vọng ngươi được tự do vui vẻ.
Mười năm, ước nguyện ấy chưa từng thay đổi. Mà nàng, cũng vẫn chưa từng thay đổi.
Tự do vui vẻ? Tựa hồ cũng không phải do bọn họ có thể lựa chọn. Nhưng mà bọn họ chưa bao giờ muốn buông tha.
“Tự do?” Cảnh Nhất Bích vô thức nắm chặt hộp, thấp giọng nói, “Quân Khanh Vũ phải là quân! Cảnh Nhất Bích sẽ dùng tính mạng để bảo vệ hoàng quyền cho hắn. Chỉ có như vậy, mới
có tự do.”
“Vì sao?”
Cảnh Nhất Bích cười cười, mặt mày như họa, dung nhan trong tuyết thập phần trong sáng trắng nõn, “Cửu công tử hẳn là cũng có người muốn dùng toàn bộ tính mạng để bảo hộ đi? Cảnh Nhất Bích cũng như vậy.”
“Hảo.”
A Cửu ngưng mắt nhìn Quân Khanh Vũ phía xa, đằng sau hắn người đeo mặt nạ cũng theo đuổi không dứt. Xem ra là muốn đi lấy tính mạng hắn.
Chủy thủ trong tay phóng ra, một đạo ngân quang xẹt qua muốn dẫn dắt hắn đến phía nàng.
Nàng không biết Cảnh Nhất Bích muốn bảo vệ ai. Nàng chỉ biết chính mình muốn dùng tính mạng để bảo vệ, là hắn.
Người đeo mặt nạ nếu quả thật
muốn giết Quân Khanh Vũ, đêm đó hẳn đã động thủ.
Điều này rõ ràng cho biết, người lúc này muốn giết hắn, cũng chính là nhóm người đã đánh lén trong kỹ viện.
Nàng không có khả năng đem sát thủ dẫn dắt rời đi, nhưng nàng có khả năng đem Quân Khanh Vũ dẫn dắt rời đi!
Hắn một lòng muốn giết nàng, muốn xóa đi sự sỉ nhục, cho nên mới điên rồ muốn truy đuổi.
Đáy mắt xẹt qua một tia cười bất đắc dĩ, chỉ như vậy đã khiến hắn hận thấu xương?
Hoa tuyết trên đỉnh đầu không ngừng rơi, Cảnh Nhất Bích lúc này mới cúi đầu, đem cái hộp kia mở ra.
Bên trong đặt là một con rối tay. Sợi dây đỏ đi qua ngón tay và đỉnh đầu, tả hữu đều có. Trên mặt con rối, nụ cười có vẻ rất khoa trương, tựa như một đứa nhỏ nghịch ngợm vui vẻ, thậm chí rất tức cười.
Nhìn con rối kia vài giây, Cảnh Nhất Bích nhịn không được thấp cười ra tiếng.
“Chủ.” Nghe thấy hắn nhỏ giọng cười, ám vệ đuổi theo bỗng cả kinh, có chút thất thần trong chốc lát. Qua nhiều năm như vậy, cơ hồ chưa từng thấy qua Cảnh Nhất Bích như vậy cười.
“Bảo hộ hoàng thượng.” Cảnh Nhất Bích ngưng cười, đáy mắt có một tia lo lắng, “Cũng đừng để A Cửu chết.”
Bụng trên thắt lưng một trận đau, A Cửu lấy tay sờ tới, mới phát hiện mình đã bị trúng tên.
Vừa quay đầu lại, nàng thấy đã Quân Khanh Vũ đứng ở phía không xa, đón gió đầu hướng gió, tóc đen bạch y, dung nhan dưới ngọn dầu Đế đô có vẻ tuấn mỹ mà diễm lệ, kiếm trong tay dị thường chói mắt.
“Đem ngọc bội giao ra đây, trẫm sẽ để ngươi toàn thây!”
Kỳ thực hắn hận không thể đem người trước mắt này bầm thây vạn đoạn, tốt nhất là tỏa cốt dương hôi!
A Cửu đạm đạm nhất tiếu, thoáng nhìn một chút rồi vội vàng thả người từ trên nóc nhà nhảy xuống, xông qua ngõ nhỏ, lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới đoàn người đang chen chúc trên phố.
Nóc nhà lợi trốn, sóng người dễ giấu! Quân Khanh Vũ chú ý đến động tác của nàng, trường kiếm trong tay bay ra như gió, cấp tốc tàn nhẫn chém về phía A Cửu.
Phía sau có sát khí, nhưng mà lại quá nhanh, A Cửu căn bản không kịp trốn, liền lập tức ngã xuống đất, máu tươi từ thắt lưng và bụng ồ ồ tuôn ra.
“Ngươi cho rằng lần này ngươi còn có thể trốn? Như vậy thật uổng phí trẫm cho người ở chỗ này mai phục cả đêm.” Trường
kiếm rỉ máu, tử đồng xẹt qua một tia khoái ý, Quân Khanh Vũ một phen chế trụ cổ tay A Cửu, đem nàng đẩy áp lên tường.
Lưng bị đập mạnh lên tường, làm nàng không khỏi cau lại mi tâm.
“Chẳng lẽ đây là “Một ngày không
gặp như cách tam thu”, mới có hai ngày, hoàng thượng đã liền gấp gáp muốn thấy A Cửu?!”
A Cửu đạm nhiên trêu đùa, khiến Quân Khanh Vũ thêm lực đè nặng tay nàng, run lên một cái, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một tia tức giận, chán ghét nói, “Trẫm là vội vã muốn giết ngươi.”
“Cấp bách như vậy chỉ là để giết ta?” Mặt mày mang ý cười, thân thể bị áp ở trên tường không nhúc nhích được, nàng chỉ có thể lặng lẽ giơ chân, ái muội ôm hông hắn.
“Ta cho rằng hoàng thượng là
muốn A Cửu!”
“Ngươi…”
Ba năm, bao nhiêu phi tần đầu hoài tống bão, hắn cũng có thể cho ngồi trong lòng mà không loạn.
Vậy mà lúc này, khi bị một nam nhân nhấc chân ôm thắt lưng, Quân Khanh Vũ lại giống như bị điện giật, hoảng sợ né tránh.
A Cửu sớm đã biết hắn sẽ phản ứng như vậy, hung hăng đạp vào bụng Quân Khanh Vũ, sau đó cởi bỏ đai lưng, quấn quanh chỗ bị thương, xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.
Nhưng mà kiếm khí sắc bén lại lần nữa chặt đứt đường trốn của nàng, quay đầu lại rồi hướng lên cặp con ngươi màu tím cuồn cuộn sát khí.
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới từng đợt thanh âm huyên náo, tiếp đó là thân ảnh mấy đứa trẻ cầm đèn lồng chạy vào ngõ nhỏ.
Hơn thế đồng thời, hồng ô bánh răng lại lần nữa từ không trung bay tới, trì hướng về phía hai người.
Hai người đồng thời liếc nhau, nhìn mấy đứa nhỏ vừa vào trong ngõ, mặt mày biến sắc.
~
Cùng thời khắc đó, tại Hải đường điện.
Mạc Hải Đường nằm trên giường hồ cừu, khép hờ hai mắt, tư thái biếng nhác quý như biển đường, hai bên cung nữ cẩn thận từng li từng tí đem phượng hoàng hoa nước quét lên móng tay nàng ta.
“Nương nương, hoàng thượng còn đang ở phủ đệ Bích công tử.” Một cung nữ vội vội vàng vàng đi
vào bẩm báo.
Nữ tử trên giường thình lình mở mắt, mỉm cười, “Nếu Hoàng thượng không trở lại, kia bản cung phải có nghĩa vụ đi khánh sinh Mai thục phi.”
Nói xong, cúi đầu nhìn mấy cung nữ bên cạnh, “Mai thục phi thọ lễ chuẩn bị xong?”
“Đã chuẩn bị tốt ạ.”
“Được. Vậy đi thôi.”
~
Tiếng cười của mấy đứa nhỏ như chuông bạc êm tai dễ nghe, bọn chúng cầm đèn lồng tiến vào, nhìn hồng ô lượn vòng trên đỉnh đầu mà tò mò mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn k biết mấy chiếc ô đó có thể lấy đi mạng người.
A Cửu tựa trên tường, nhìn ánh mắt đứa nhỏ ngây thơ rực rỡ, cắn răng, giang hai cánh tay, thả người bổ nhào tới, đem những hài tử kia ôm vào trong ngực.
Phía sau, nàng cơ hồ lại cảm thấy sự đau đớn trước lúc chết.
Bất kể là cái ô kia, hay là Quân Khanh Vũ một kiếm, chỉ cần đi qua thân thể nàng, thì hôm nau cái chết đối với nàng hẳn không thể nghi ngờ.
A Cửu có chút tuyệt vọng nhắm mắt, lại là đúng lúc chiếc ô kia đang đến gần, trên không trung liền xẹt qua một đạo vòng cung sáng như tuyết quang, chặn tất cả hồng ô lại.
A Cửu quay đầu, nhìn Quân Khanh Vũ trong tay cầm ánh trăng đứng sau lưng nàng, tóc dài bay lượn, bạch y tung bay, khuôn mặt minh diễm được ánh kiếm chiếu rọi.
Hồng ô trên đính đầu hóa thành từng mảnh nhỏ, như lá đỏ ngày thu bay tán loạn dưới ánh mặt trời, xa hoa mà kiều diễm.
Hàm dưới hơi vung lên, song đồng di quang xẹt qua, thâm thúy mà lạnh lùng. Tất cả nguy hiểm phía sau đều bị hắn một kiếm quét sạch.
Cái loại này cùng lãnh ngạo mà tà mị ung dung quý khí trời sinh hô ứng cho nhau. Một cái chớp mắt, đã thật sâu khắc vào trong đầu nàng.
Hắn cứu nàng… A Cửu không rõ, hắn vì sao phải làm như vậy?!
Tựa hồ biết sự nghi hoặc trong mắt nàng, hắn cười đến cực kỳ chẳng đáng, “Nếu ngươi chết trong tay bọn chúng, thì thật quá tiện nghi cho ngươi. Trẫm là muốn, chính tay giết ngươi!”
Lại một vòng hồng sắc ô dày đặc từ trên trời bay xuống, lướt lên thân hình mạnh mẽ trước người thiếu niên, trường kiếm trong tay tỏa ra sát khí gai mắt mà sắc bén, đem khắp bầu trời ô hóa thành bụi phấn.
Hình như giao long, nhẹ như phiên hồng.
Nàng quỳ trên mặt đất, đem mấy
đứa trẻ bảo hộ trong ngực ra, mà hắn đứng trên đầu nàng, cũng đem nguy hiểm một nữa ngăn lại.
Nàng được người ta bảo hộ?
Quá khứ khi nàng cùng Thập Nhất bị lăng nhục, sau đó chạy trốn, ăn xin, cuối cùng trở thành sát thủ… Toàn bộ đoạn đường này, nàng không ngừng khiến cho bản thân mình mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ được chính mình, bảo vệ được Thập Nhất.
Lại là nàng chưa bao giờ từng nghĩ, một ngày nào đó sẽ có người bảo hộ nàng. Đối với nàng mà nói, nàng không cần người bảo hộ!
Loại cảm giác được bảo hộ này có chút làm cho nàng mạc danh kỳ diệu.
“Hoàng thượng ở đằng kia.” Trên lầu cao truyền đến thanh âm của Tả Khuynh.
Viện binh đã đến, phỏng chừng mấy đứa trẻ sẽ không còn nguy hiểm, A Cửu cúi đầu đối bọn chúng rỉ tai mấy câu, sau đó thừa dịp Quân Khanh Vũ không chú ý, lặng lẽ chạy ra ngõ nhỏ, tiện tay cầm bên cạnh một bộ y phục, mặc lên trên người rồi tháo xuống khăn che mặt.
Cảm giác được bầu không khí không đúng, Quân Khanh Vũ thình lình quay đầu lại. Chỗ đó đã không còn thân ảnh A Cửu, chỉ có mấy đứa trẻ mở to mắt, kính phục mà hâm mộ nhìn hắn.
Tả Khuynh mang người rất nhanh
phản kích, Quân Khanh Vũ thu kiếm, đuổi chạy theo.
Mấy đứa trẻ con vừa thấy, vội vàng tiến lên ôm hắn, “Đại ca ca lợi hại, nhĩ hảo.”
“Tránh ra!”
Thấy những hài tử bẩn thỉu kia muốn ôm mình, Quân Khanh Vũ theo bản năng lui về phía sau mấy bước, nhưng sẽ không hạ thủ đối mấy đứa nhỏ.
“Ca ca, cái này là do ca ca vừa nãy đưa cho ngươi.”
Một cô bé khác đi lên, trong tay cầm một mứt quả, đưa cho Quân Khanh Vũ.
“Cái gì?”
Quân Khanh Vũ nhìn tới, này không phải là mứt quả khắp Đế đô đều bán để dỗ dành trẻ con sao?!
“Tiểu ca ca đó nói, hôm nay ngươi rất dũng mãnh, nói mứt quả này là thưởng cho ngươi, ca ca là đứa nhỏ rất ngoan ngoãn.”
Đứa nhỏ?! Tay cầm mứt quả run lên, Quân Khanh Vũ suýt nữa tức giận đến đứt hơi, quay đầu hướng Hữu Danh nói, “Kiểm tra từng nhà cho trẫm. Trẫm không tin tuyệt địa ba thước không tìm được hắn.”
Trong giọng nói ẩn ẩn tức giận bị trêu đùa cùng đánh bại, Hữu Danh nghe xong tự nhiên không dám nói tiếp, lại cúi đầu nhìn thấy trên tuyết một vũng máu tươi.
“Hoàng thượng, người bị thương?” Quân Khanh Vũ thuận thế nhìn lại, khóe môi nhất câu, theo vết máu kia liền đuổi theo.
Tuyết rơi hơi chút chậm lại, Quân Khanh Vũ đứng phía ngoài tường cung, sắc mặt rất khó coi.
Máu A Cửu, cuối cùng biến mất ở đây!
“Hoàng thượng, hắn đương nhiên đã ngờ tới chúng ta phong bế Đế đô, đồng thời sẽ kiểm tra từng nhà. Vì thế…”
“Vì thế, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Trong lòng không khỏi có cảm giác sỉ nhục, ai sẽ ngờ tới một cái gai thích khách đang ẩn thân trong thâm cung?!
Hoàng cung to lớn, cửa cung sâu thẳm, gian phòng lại quá nhiều, nơi này so với bất kỳ chỗ nào khác đều là chỗ ẩn thân an toàn nhất.
Tả Khuynh tính toán điều đến cấm quân, lại bị Quân Khanh Vũ ngăn lại.
Hắn đứng trên cửa cung nguy lâu, quan sát đèn cung đình dưới hoàng cung, bên môi tiếu ý nồng đậm, “Hắn trốn ở đây, đó là liệu định trẫm không thể tìm được. Vì thế không cần điều cấm quân, tránh đánh rắn động cỏ. Đêm nay trẫm sẽ cho hắn một phen ngạc nhiên.”
“Nhưng mà hoàng thượng, hoàng cung này lớn như vậy?”
“Lớn thì sao?” Tròng mắt hắn híp lại, rơi vào đình viện hoang vu, “Chỉ cần kiểm tra một chút chỗ lãnh cung là được.”
Một sát thủ bị thương, tất nhiên sẽ cần một nơi yên tĩnh để nghỉ dưỡng, mà chỗ tốt nhất bị lãng quên trong hoàng cung, không người hỏi thăm, không người phát hiện, chính là lãnh cung!
~
Thu Mặc cả ngày nay đều tâm tình không yên.
A Cửu nói với nàng, hôm nay là sinh nhật Cảnh Nhất Bích, cho nên nàng phải đi ra ngoài một chuyến. Nhưng mà trời tối đã lâu, lại cũng không thấy nàng trở về.
Trong cung củi lửa không nhiều, ban ngày mặc dù lạnh, nàng cũng không dám thêm lửa, bởi vì sợ không đủ dùng cho A Cửu.
Bên ngoài đại tuyết không ngừng rơi, lo A Cửu trở về sẽ đông cứng, Thu Mặc vội phỏng chừng thời gian, đổ đầy nước nóng vào trong thùng tắm, đồng thời đưa thêm than củi.
Thế nhưng so với thời gian dự tính chậm tròn hai canh giờ, vẫn không thấy A Cửu trở về.
Thu Mặc lo lắng đứng trong sân, Mai Ẩn điện trước đây cũng là lãnh cung, bởi vì phong phi mới vào ở, vì thế trong vườn ngoại trừ vài nhánh hồng mai thưa thớt nở rộ thì không còn gì nữa, có vẻ rất hoang vắng.
Ngay vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập. Thu Mặc vừa nghe, vội vàng chạy đi nghênh tiếp. Nhưng mới được mấy bước, sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch dừng ở chỗ cũ.
A Cửu trước nay chưa từng đi qua cửa môn, từ đầu tới giờ đều là vượt nóc băng tường. Lúc này, ai sẽ đến gõ cửa?
Thu Mặc không dám mở cửa, trong đầu sợ hãi đến trống rỗng, nhất thời không biết làm sao cho phải, mà kia tiếng đập cửa kia thế nhưng càng ngày càng gấp.
Sau đó một thanh âm thái giám bén nhọn truyền đến, “Quý phi nương nương giá đáo.”
Thu Mặc vừa nghe này hai chữ, cơ thể lập tức mềm nhũn, vội đi tới cửa, quỳ xuống, “Nô tỳ Thu Mặc cung nghênh Quý phi nương nương.”
“Hảo người mới, nghênh tiếp mà không mở cửa.” Xuyên qua khe cửa, nhìn Thu Mặc quỳ trên mặt đất, lại không thấy nàng có ý muốn mở cửa.
“Hồi Quý phi nương nương, Thục phi hôm nay thân thể khó chịu, đã đi ngủ. Hơn nữa… Nơi này là lãnh cung, Hoàng thượng đã có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.”
“Phải không?” Mạc Hải Đường lung tay áo đứng trước cửa, “Hoàng thượng hôm nay vì Bích công tử khánh sinh đã sớm ra ngoài, nhất thời không thể gấp gáp trở về, cho nên cố ý để lại khẩu dụ, bảo bản cung đưa tới lễ vật cho Thục phi.”
Thu Mặc vừa nghe, không biết nên xử trí như thế nào, “Quý phi nương nương, Thục phi nương nương nhiễm hàn tật, không thích hợp gặp khách…”
“Tiện tỳ! Khẩu dụ của hoàng thượng ngươi cũng dám không tuân theo?” Một cung nữ bên ngoài nổi giận mắng, “Hơn nữa, sớm đoán được Thục phi thân thể khó chịu, Quý phi nương nương còn cố ý mời thái y đến.”
Nói xong, cung nữ kia đối thái giám bên cạnh liếc mắt một cái, hắn lập tức xoay người vào viện, muốn mở cửa ra.
Thu Mặc vừa thấy, liền chạy lên chắn trước cửa, không cho bất luận kẻ nào đi vào.
Một khi đi vào phát hiện A Cửu
không ở trong cung, Thu Mặc không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
“Quý phi nương nương, Thục phi thực sự đã đi vào giấc ngủ.”
“Mặc dù đã đi vào giấc ngủ. Nhưng thân phận so với Quý phi nương nương thấp hơn, cho nên vẫn phải đi ra quỳ lạy.”
Cung nữ kia tiến lên, cầm tóc Thu Mặc đem nàng lôi đi.
Thu Mặc giãy dụa, lao vào chế trụ mấy kẻ muốn xông tới, nhất quyết không buông tay.
“Ba!” Cung nữ kia hung hăng vung lên một bạt tai, đánh cho Thu Mặc quỳ rạp trên mặt đất, ói ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Thu Mặc vẫn như cũ chắn trước cửa, sống chết cũng không cho vào.
“Thực là nô tài trung thành. Nếu muốn trung thành như vậy, chẳng thà đi trước tới địa phủ chờ chủ tử ngươi!” Mạc Hải Đường không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Thu Mặc, đối mấy cung nữ bên cạnh nhìn lại.
Mấy cung nữ kia rất nhanh tiến lên, từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một chén rượu, đổ vào miệng Thu Mặc.
Thu Mặc vừa thấy, lập tức minh bạch! Đêm nay Vinh quý phi qua đây, chính là muốn lấy đi tính mạng chủ tử!
Kinh ngạc trong chốc lát, nàng vội né tránh, quỳ trước mặt Mạc Hải Đường, cầu xin nói, “Nương nương, xin người tạm tha cho Thục phi của chúng ta, nàng hiện nay đã bị tống lãnh cung, sẽ không thể chống đối với nương nương.”
“Phải không? Nhưng mà trên đời này cá muối vẫn có thể xoay người, chỉ có cá chết mới vĩnh viễn không thể lật thân!”
Nói xong, một cước đạp Thu Mặc ra.
“Thế nào? Lúc này Mai Ẩn điện sao náo nhiệt như vậy?” Đột nhiên bên cửa truyền đến một thanh âm trầm thấp mà lạnh lùng.
Mọi người vừa nghe, sợ đến nỗi buông lỏng tay, sau đó quỳ rạp trên mặt đất.
Mạc Hải Đường chợt quay đầu, nhìn thấy Quân Khanh Vũ một thân tuyết trắng hồ cừu, chắp tay đứng trước cửa viện. Sắc mặt hắn trắng bệch, áo choàng phủ tuyết hơi ẩm ướt, rõ ràng là vội vội vàng vàng từ bên ngoài trở về!
Mạc Hải Đường trên mặt lộ ra một tia cười mất tự nhiên, hơi cúi người, “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng.”
“Quý phi?” Quân Khanh Vũ cũng
cười cười, một tiếng Quý phi kia lại mang theo vạn phần xa cách, “Ngươi ở chỗ này làm gì?”
“Hôm nay là sinh nhật Thục phi muội muội, thần thiếp thấy nàng chỉ có một mình trong cung, liền muốn tới chúc mừng. Nhưng là Thục phi muội muội lại tránh không gặp.”
Tránh không gặp?
Quân Khanh Vũ liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng, lại phát hiện ngay chỗ gần đó có vài giọt máu tươi.
“Mai Thục phi đâu?”
Quân Khanh Vũ nhìn Thu Mặc sợ đến cơ hồ muốn ngất trên mặt đất, lãnh lệ hỏi.
“Hồi hoàng thượng, Thục phi nương nương đã ngủ.”
Ngủ?
Khuôn mặt Thu Mặc bị đánh sưng lên, y sam rối loạn, nếu không phải hắn tới, phỏng chừng chốc lát sẽ chỉ còn là một cỗ thi thể.
Còn nhớ rõ ngày đó vì để cho nguyệt nô đê tiện này tiến cung, nàng đã nghiêm từ chính nghĩa, thậm chí vì che chở cho một nha đầu, hắn đã tận mắt thấy Mai Tư Noãn ở trên cầu cùng Mạc Hải Đường xung đột. Một nữ nhân bảo hộ thuộc hạ như vậy, lúc này sao có thể mắt nhìn nha hoàn của mình sắp chết, mà bình yên nằm bên trong ngủ?!
Quân Khanh Vũ một cước đá văng cửa phòng, sau đó đi nhanh vào trong.
Bên trong có vẻ dị thường quạnh quẽ, độc hữu vị đạo không khí mục nát của lãnh cung, còn có một luồng vôi vị gay mũi. Trong nháy mắt khi vào cửa, Quân Khanh Vũ cùng Mạc Hải Đường đều vô thức nhăn mũi.
Bước nhanh đi qua bình phong. Lại thấy bên trong màn che, thế nhưng không có một bóng người.
“Chủ tử ngươi đâu?!”
Sắc mặt Quân Khanh Vũ nhất thời trầm xuống, thanh âm cũng thay đổi, khẩu khí có một tia khác thường lo nghĩ.
Chẳng lẽ bị thích khách giữ bên người?
“Vừa… Vừa… Còn ở chỗ này.” Thu Mặc tự nhiên biết che giấu không nổi, quỳ trên mặt đất không biết nên trả lời thế nào.