Mục lục
Hoàng thượng, có gan một mình đấu bản cung?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
“Nguyệt Ly ở trên Đông hải, xa hơn Bồng Lai. Nơi Niết bàn tìm không thấy, con người căn bản không có cách đặt chân tới. Nhưng mà trăm năm trước, Nguyệt Ly xảy ra nội loạn, sau đó vong quốc.”



“Vong quốc? Xảy ra nội loạn gì?”



Thu Mặc thân thể run lên, liếc mắt nhìn A Cửu, âm thầm đau, “Trăm năm trước, Vương cùng kỳ lân thần thú đột nhiên chết. Vì thế Nguyệt Ly quốc không còn được che chở. Sau đó bị lục quốc phát hiện, rồi bị công phá.”



“Kỳ lân?” A Cửu thình lình ngồi thẳng, kinh ngạc nhìn Thu Mặc, “Thật sự có kỳ lân?”



“Ân, ở Nguyệt Ly, khi mỗi Vương sinh ra sẽ có một kỳ lân tương ứng xuất hiện để bảo vệ Vương. Vương tử, kỳ lân tử, kỳ lân tử, Vương diệt.”



“Trăm năm trước, Vương cùng kỳ lân của các ngươi chết như thế nào?” Kỳ lân trong mộng lần nữa hiện lên trong đầu, A Cửu hô hấp càng ngày càng khó chịu.



“Có người nói…” Thu Mặc ánh mắt mờ ảo, “Vương giết chết kỳ lân. Nhưng cũng có người nói, kỳ lân tự mà chết.”



Trong không khí bỗng chốc trở lên trầm mặc.



… Rõ ràng phải hỗ trợ sống nhờ vào nhau, một tử, kia cũng sẽ tử.



Kỳ lân và Vương phải cùng tồn tại. Điều này hiển nhiên có chút không thể nào nói nổi.



A Cửu đến gần lò sưởi, tay chậm rãi đã ấm áp lên.



“Thu Mặc, ngươi thực sự tin kỳ lân tồn tại?”



Kỳ lân là thần thú cổ, giống như long trong truyền thuyết. Nhưng mà chỉ là truyền thuyết mà thôi. Cổ học gia cũng không có chứng cứ chứng minh chúng thật sự tồn tại .



“Tiểu thư, là thật. Tổ mẫu Thu Mặc cũng có phúc hạnh được gặp qua. Nó toàn thân tuyết trắng, hơn nữa còn có một đôi mắt màu tím phi thường cao quý.”



“Mắt tím?”



A Cửu ngẩn ra, trong đầu hiện lên khuôn mặt Quân Khanh Vũ chán ghét, “Vậy ngươi nói xem mắt hoàng thượng màu gì?”



“Hoàng thượng? Hoàng thượng mắt rất sâu, giống như mực vậy, rất đáng sợ.”



Mực? A Cửu ho khan mấy tiếng, nhưng nàng rõ ràng nhìn thấy là màu tím mà!



“Cái bớt trăng non trên tay ngươi thì sao?”



Ánh mắt cuối cùng rơi vào trên cổ tay Thu Mặc, trăng non cực kỳ đạm, nếu như không nhìn kỹ cũng khó phát hiện.



“Nguyệt Ly quốc nhân sinh, vô luận là nam hay nữ đều có cái bớt này. Nhưng có vài người vị trí bất đồng nên cũng có. Chính bởi vì bớt này mà chúng ta trốn tới chỗ nào cũng bị phát hiện.”



A Cửu lúc này mới sáng tỏ, trách không được Thu Mặc như vậy chịu nhục đều chưa từng nghĩ tới chạy trốn.



Không phải là không muốn, mà căn bản là trốn không thoát.



Mang theo bớt này, mặc kệ đi tới chỗ nào cũng bị khi dễ, thậm chí ở những quốc gia khác còn xem nguyệt nô như kỹ.



Trong không khí, than củi phát ra thanh âm bùm bùm. Lãnh cung không người hỏi thăm, than củi không đủ, Thu Mặc liền đem chậu than đẩy tới chỗ A Cửu, còn mình thì vì đông lạnh nên có chút phát run.



“Thu Mặc, thu thập một chút. Hai ngày sau chúng ta ly khai nơi này.”

~

Ánh trăng có chút hôi mơ hồ, năm nay khí trời đế đô có chút quỷ dị, tuyết vừa mới tan chảy nhưng lại cảm giác được tựa hồ sẽ có trận đại tuyết nữa.



Trong viện hoa hải đường xinh đẹp trải một đường, Hữu Danh Tả Khuynh yên tĩnh theo sau Quân Khanh Vũ, nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, như người dự liệu, người đeo mặt nạ kia tựa hồ đúng có quan hệ với Nguyệt Ly. Tháng trước Sở quốc bộ tộc Trần thị bị giết, ám vệ của chúng ta đã điều tra rõ, đích thực do một nhóm tử sĩ Nguyệt Ly gây nên. Bất quá Trần thị kia cũng làm quá phận, đối với nữ nhân Nguyệt Ly quốc không buông tha một ai.”



Quân Khanh Vũ con ngươi sắc lạnh rùng mình, “Chết là đáng. Nghe nói Sở quốc tử hình người Nguyệt Ly.”



“Đúng vậy. Mười ngày trước bọn họ ở quảng trường xử tử một gã nam nhân Nguyệt Ly, nghe nói đã khiến cho người Nguyệt Ly phẫn nộ, có người còn đốt cửa hàng.”



“Xem ra Sở quốc đã loạn.” Quân Khanh Vũ khóe môi có một tia cười nhạt, ánh mắt rơi vào trên người Tả Khuynh, “Các ngươi nói xem, cái này là cái gì?”



Hai người liếc mắt nhìn nhau, không rõ vị vương tử này có ý tứ gì.



“Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể chặn thuyền.”



Khóe miệng tươi cười không khỏi giảm đi, trong đầu đột nhiên hiện ra lời này của nữ tử.



Khuôn mặt tái nhợt vô sắc, đôi mắt quật cường, lạnh lùng mà xa cách.



Người nói như vậy cũng có thể thấy được ý chí cùng trí tuệ. Nếu là nam tử, Quân Khanh Vũ hắn nhất định sẽ trọng dụng.



Nhưng mà người đó lại là nàng!



Mười mấy ngày trước, bài thơ Mai lộng ảnh trong tuyết sớm đã lưu truyền đế đô. Từ một lãnh cung xấu phi, trái lại bởi vì một bài thơ mà danh tài nữ ngày càng nổi, người người tán thưởng, thậm chí có người còn tiếc hận cho nữ tử như vậy bị u cư trong cung!



Thực sự là khôi hài! Vì nàng tiếc hận?!



Đi vài bước nữa, Quân Khanh Vũ lại nhìn thấy đình viện kia, ba chữ Mai Ẩn điện dưới ánh trăng có vẻ thê lương mà tịch mịch.



Hắn tức giận trừng Hữu Danh, “Sao ngươi dẫn đường đi tới chỗ này!”



Hữu Danh không hiểu gì cả, hắn và Tả Khuynh từ trước đến nay đều đi phía sau, làm sao dám nói đến việc dẫn đường?!



A Cửu nhìn Quân Khanh Vũ xoay người hướng Mạc Hải Đường bên kia đi tới, cuối cùng cũng thở dài một hơi.



Hôm nay nghe nói hoàng thượng rút bài tử Quý phi, chắc hẳn đêm nay thị tẩm.



Quân Khanh Vũ có Tả Khuynh Hữu Danh bên người thời khắc không rời, muốn trộm ngọc bội cũng khó có thể hạ thủ.



Nhưng mà nàng không tin, khi Quân Khanh Vũ kia hưởng thụ vui sướng nam – nữ, Tả Khuynh Hữu Danh cũng dám đứng đầu giường trừng mắt nhìn!



A Cửu mặc y phục dạ hành, ngồi trên xà ngang tẩm cung, vị trí này có thể quan sát toàn bộ, nhưng lại vô cùng bí ẩn, quan trọng hơn chính là chạy trốn cực kỳ dễ.



Trước giường là bình phong khắc hoa hải đường, đám cung nữ lục y cúi đầu đứng hai bên, ở giữa bày bàn đào bát bảo, bên trên đặt đầy bánh ngọt thượng hạng.



Mạc Hải Đường tóc đen nhẹ vén, trang dung tinh xảo, một thân sa y đỏ rực, lộ ra da thịt như ẩn như hiện ngồi trong lòng Quân Khanh Vũ, mặt mày ẩn tình, giơ tay nhấc chân đều toát ra phong tình kiều mị.



Đừng nói nam nhân, nữ nhân sợ rằng còn kiên trì không nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK