Mục lục
Hoàng thượng, có gan một mình đấu bản cung?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
“Vô sỉ.”



Quân Khanh Vũ tức giận run rẩy đôi môi, vội dùng tay áo lau lau một phen.



A Cửu sửng sốt, cái ánh mắt này, là chửi nàng vô sỉ vì đã hôn hắn?!



A Cửu đứng dậy đi ra phía ngoài. Đế đô một mảnh ngân bạch, tuyết bay tán loạn rơi vào trên mặt nàng, làm cho nàng nhất thời thanh tỉnh.



Vừa nãy tại sao? Tại sao nàng lại mơ hồ hôn hắn?



Thần sắc có chút ảo não, nàng ngồi xổm người xuống, dùng tuyết tẩy sạch tay.



Nàng có thể khống chế cảm xúc. Trên đời này, ngoại trừ Thập Nhất, không ai có thể làm cho nàng loạn trí.



Quân Khanh Vũ vẫn ngồi dưới đất, sau khi giải độc, ửng hồng đã thối lui, tóc đen rơi lả tả trên y phục sa mỏng, bên ngoài thỉnh thoảng có gió tuyết thổi tới, phất qua dung nhan hắn, thoạt nhìn có phần cô đơn cùng thê lương.



A Cửu biết trước khi hừng đông không thể đi ra ngoài. Chí ít nàng không thể ly khai, nàng còn chờ người tới đem Quân Khanh Vũ về —— hắn không thể chết!



A Cửu trở lại đem theo bánh ngọt trong kỹ viện đưa cho hắn.



Phải biết rằng, ở lãnh cung cũng không có thức ăn tốt như vậy.



“Ngươi rốt cuộc là ai?!” Ánh mắt Quân Khanh Vũ rơi vào tay A Cửu.



Mười ngón quấn trong vải, hoàn toàn che giấu hình dạng ngón tay, tựa hồ rất khó cùng cặp tay mềm mại kia có liên hệ với nhau.



“Sát thủ.”



“Sát thủ sẽ không trộm đồ!” Quân Khanh Vũ cười lạnh.



“Ngươi nói cái này?” A Cửu đem ngọc bội lấy ra, ở trước mắt hắn nhoáng lên, quả nhiên thấy thần sắc hắn khẩn trương, “Quân Khanh Vũ, nói cho ta biết, ngọc này, rốt cuộc là cái gì?”



Mà có thể chọc phải người đeo mặt nạ đến cướp kia.



“Ngươi không biết, thì không có tư cách lấy.” Hắn và ngọc cùng sinh, từng bị lầm cho rằng lai lịch không rõ, nhưng mẫu phi lại nói với hắn, đây là một khối ngọc cát tường. Mẫu phi nói, mỗi người đều nắm giữ hạnh phúc của một người khác, nói không chừng, khối ngọc này chính là đại diện cho hạnh phúc kia.



Cũng nói không chừng, đang có một người luôn từ chỗ rất xa, luôn vì nó mà truy đến.



Chợt, mày hắn nhướn lên, “Ngươi phí tâm tư lớn như vậy đến cướp khối ngọc này, chẳng lẽ không biết nó để làm gì? Hoặc là, người ra lệnh cho ngươi không nói cho ngươi biết tác dụng của nó?”



A Cửu nhìn chằm chằm ngọc bội, suy nghĩ xuất thần. Nàng nhớ lại Thập Nhất, nhớ lại người đã vì nàng mà chặn trong gió tuyết, đưa cho nàng khăn tay, “Không có người an bài ta đến. Là tự ta đến. Cũng có thể, là tìm một người.”



Vừa nói xong, Quân Khanh Vũ kia phảng tựa bị kích động, vừa nghiêng đầu, một ngụm máu tươi lập tức phun lên đống lửa.



“Khụ khụ khụ…”



“Uy! Độc của ngươi còn chưa giải?!” A Cửu thân thủ bấm mạch hắn, lại bị hắn một phen hất ra, ánh mắt cảnh giác mà phẫn nộ nhìn chằm chằm A Cửu, “Ngươi còn dám đụng chạm ta nữa?” Bộ dáng thề chết bảo vệ trinh tiết kia còn có phần nghiêm nghị.



A Cửu bị đẩy ra, vết thương bên hông thương lại lần nữa rách toạt, nhớ tới vì một người không liên quan mà thiếu chút nữa mất đi tính mạng, còn bị đối xử như vậy, A Cửu cười lạnh, “Ta chạm vào ngươi thì làm sao? Đế vương hậu cung ba nghìn, ngươi không phải để cho nghìn người gối vạn người ngủ sao?”

~

“Ngươi… Ngươi nói cái gì? Cái gì nghìn người ngủ vạn người gối?”



Quân Khanh Vũ muốn thổ huyết, đỡ tường đứng lên.



Hắn đêm nay đã thụ đủ rồi, sợ rằng sự sỉ nhục cả đời hắn đều tụ tại tối hôm nay. Đều xuất phát từ người trước mắt gọi là A Cửu hỗn đản này.



“Chẳng lẽ không đúng?” A Cửu nhíu mày. Nàng vẫn còn nhớ ở trước đại điện phong phi, hắn ngay trước mặt thiên hạ cười nhạo nàng, nhục nhã nàng.



Hắn không phải là muốn cấp thế nhân một hình tượng túng tình dục sắc sao, “Bất quá, tối hôm qua ở trên giường, quý phi ngươi vì muốn ngủ với ngươi mà hạ dược. Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?”



A Cửu giả vờ thâm trầm sờ sờ cằm, sau đó kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ hoàng thượng yêu nam nhân? Đế đô có đồn đại, nói hoàng thượng bức bách Bích công tử hàng đêm sênh tiêu, chẳng lẽ cũng là thật?”



Quân Khanh Vũ một trận hoa mắt, “Phóng rắm —— Kẻ nào nói vậy.” Xuất thân hiển quý, chưa từng cùng người khác chỉ vào mũi mà mắng nhau. Hắn lúc trước tức giận cũng chỉ thở dốc. Hình tượng lúc này thật đúng là nói không nên lời.



“Không phải là được rồi.” A Cửu ngưng chú cười.



Nàng nhớ ngày ấy Quân Phỉ Tranh nói Cảnh Nhất Bích bò qua long sàng, nàng cũng nhìn thấy trên mặt tuyệt mỹ kia lộ ra buồn bã.



Nếu như Quân Khanh Vũ thật sự đối Cảnh Nhất Bích làm ra cái gì đó… A Cửu yết hầu căng thẳng, nàng nhất định sẽ giết hắn!



Cách đó không xa mơ hồ có tiếng bước chân, A Cửu liếc mắt nhìn Quân Khanh Vũ, “Chỉ sợ là người của ngươi tới.”



Nói xong, phi thân dọc theo xà nhà lên nóc nhà.



Thân thể nàng đã không còn mạnh mẽ như trước, Quân Khanh Vũ nhìn về phía nàng vừa đứng, mới phát hiện có vết máu mới. Mà máu kia, hiển nhiên không phải của hắn!



Nắm tay phẫn nộ đập bể cọc gỗ bên cạnh, hắn dựa vào mặt trên, thở phì phò, tâm kiềm chế khó chịu cùng bực bội.



“Hoàng thượng, vi thần cứu giá chậm trễ…”



“Không sao!” Hắn lạnh lùng cắt ngang Cảnh Nhất Bích, phủ thêm áp bào Tả Khuynh đưa tới, liếc mắt nhìn phương hướng A Cửu ly khai, lại xoay người nhìn Cảnh Nhất Bích, “Ngươi có biết, kèm bên trẫm là ai?”



“Vi thần vừa đã nghe nói, là nam tử gọi là A Cửu kia.”



“Ngươi biết là được rồi.” Quân Khanh Vũ câu môi, con ngươi sắc tụ lại sát ý, bàn tay trong áo nắm chặt, “Cảnh Nhất Bích, nếu như trẫm nhớ không lầm, ngày kia là sinh nhật ái khanh.”



“Hoàng thượng?” Cảnh Nhất Bích giương lên tròng mắt màu lam, tựa có một chút vô nại.



“Ngày kia, trẫm muốn sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.”



“Đại nhân, hoàng mệnh này không thể làm. Người gọi là A Cửu kia, thật sự quá hoang đường. Thậm chí ngay cả Quý phi cũng bị khinh bạc. Người nói hoàng thượng có thể không tức giận sao?” Nhớ tới sắc mặt Quân Khanh Vũ, một bộ thấy người giết người, Hữu Danh đi phía sau nhỏ giọng nói với Cảnh Nhất Bích.



Thiên hạ này, ai ai cũng biết Bích công tử tính tình ôn hòa lại thương hại người.



Năm đó, công nhân thi công Thái hậu phật đường không may khiến phật đường bị cháy. Sáu trăm người lẽ ra phải xử trảm, người nhà sung quân biên cương. Nhưng công tử lúc đó vì muốn cứu người, đã quỳ gối trên dàn tế suốt ba ngày, viết cả trường phú ca, cuối cùng mới thuyết phục được Thái hậu, cứu vãn mấy trăm tính mạng.



Hoàng thượng cũng biết công tử sợ máu. Lần này cần hắn xuất thủ, nghĩa là đang vô cùng tức giận, nổi lên sát tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK