CHƯƠNG 26: KHÔNG PHẢI ANH YÊU TÔI CHỨ?
"Cái gì?"
Nghe xong lời của anh Kiều, sắc mặt cô bỗng thay đổi cất cao giọng nói: "Các anh có lầm hay không? Tôi chụp ảnh chưa nhận được một đồng thù lao nào, sao lại bắt tôi đền tiền?"
"..."
"Hủy hợp đồng thì hủy hợp đồng. Nhưng tôi báo cho các anh biết, bất kể là nguyên nhân gì, các anh cũng đừng hòng thiếu tôi một đồng nào."
"..."
Khiết Ninh cúp điện thoại, vô cùng tức giận, cô quăng điện thoại lên bàn: "Bắt nạt người khác quá đáng."
"Chị ơi, chuyện gì vậy?" Khiết Thành quan tâm hỏi: "Ai bắt nạt chị vậy?"
Khiết Ninh cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát cơm một hồi, đột nhiên đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài: "Tầm à, em ở nhà, cứ ăn cơm đi không phải đợi chị, chị có việc phải ra ngoài."
"Trễ rồi chị còn đi đâu nữa, để em đi với chị!"
"Không cần."
Nói xong, Khiết Ninh ra khỏi cửa rồi. Cô đứng ở cổng tiểu khu bắt taxi rời đi.
"Bác tài, cho đến tập đoàn Phong Hành."
Kính chiếu hậu phản chiếu vẻ mặt âm u của cô. Cô mệt gần chết mới đổi được sang nghề người mẫu, chỉ hy vọng Lưu Hoài Khang bỏ qua cho cô một lần, không ngờ anh ta còn làm trầm trọng thêm, hễ là những tạp chí nào cô tham gia chụp cũng đều lấy lý do “xét duyệt không đạt” không cho phát hành.
Bây giờ bên phía công ty người mẫu còn bắt cô bồi thường.
Lưu Hoài Khang đúng là muốn ép cô vào đường cùng mà.
Lúc này đã rất muộn, bên trong tòa nhà Phong Hành cũng chỉ có văn phòng của tổng giám đốc là còn sáng đèn.
"Lưu Hoài Khang, anh ra đây."
"Cô Khiết, cô không thể đi vào." Trần Nhạn đứng cản ở cửa, vẻ mặt khó xử.
"Lưu Hoài Khang, anh đuổi cùng giết tận như vậy thì chẳng đáng mặt đàn ông gì cả? Có gan làm mà không có gan nhận sao? Anh nói không giữ lời, anh..."
Trong phòng làm việc truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông: "Trần Nhạn, cho cô ấy vào đi."
Ánh mắt Trần Nhạn hơi phức tạp nhìn Khiết Ninh, sau đó anh ta lui qua một bên, mở cửa ra.
Khiết Ninh nổi giận đùng đùng đi vào phòng, nhìn bóng dáng quá mức bình tĩnh sau bàn làm việc kia, thở hổn hển nói: "Tất cả là do anh làm phải không? Khiến cho công ty đại diện hủy hợp đồng với tôi, khiến cho cả giới giải trí quay lưng lại với tôi, tất cả đều là do anh đứng sau làm phải không?"
"Không sai, là tôi."
"Tại sao?" Khiết Ninh không thể nào hiểu được hành vi như vậy: "Rốt cuộc ép tôi đến đường cùng như vậy thì anh có lợi lộc gì chứ?"
"Đồ của tôi dùng qua, cho dù là vứt đi cũng không muốn người khác chạm vào."
Lưu Hoài Khang biểu hiện lạnh lùng, đẩy một bản hợp đồng đến trước mặt cô: "Ký cái này đi, sau đó hãy đi con đường cô nên đi."
Nhìn mấy chữ “Hợp đồng người đại diện giải trí Điền Hoan” vẻ mặt Khiết Ninh ngẩn ra, chợt cười hờ hững: "Anh làm gì vậy? Đã qua rồi đừng liên quan đến nhau nữa. Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó là anh muốn kết thúc mối quan hệ với, thả tôi đi. Vì chuyện này mà tôi đã trả giá bằng một quả thận của mình đấy."
"Tôi hối hận rồi."
Khiết Ninh ngẩn người.
Lưu Hoài Khang ngẩng mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô: "Tôi là người làm ăn, sau khi nghĩ kỹ lại cảm thấy vụ giao dịch này không có lời."
"Không có lời?" Khiết Ninh quả thật không dám tin bản thân đã nghe được gì: "Anh lấy của tôi một quả thận, còn có đứa con đầu tiên và cuối cùng của tôi nữa. Bây giờ tôi đưa cho anh 240 tỷ, anh có thể trả lại cho tôi tất cả những thứ này không?"
Lưu Hoài Khang khẽ cau mày.
Khiết Ninh phẫn nộ đến cực hạn, nhưng cô dần dần bình tĩnh lại: "Lần này tôi không ký hợp đồng này, nếu như anh vẫn còn lương tâm cho dù là nghĩ đến hai năm bầu bạn kia cũng được, tôi xin anh giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi đi, tôi sẽ cảm ơn anh rất nhiều, anh Lưu."
Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.
Sau một hồi lâu, truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Cô nhất định phải ký hợp đồng này."
"Anh cứ xem như hôm nay tôi chưa từng tới đây đi."
Khiết Ninh xoay người rời đi.
Cô cảm thấy mình đến nhầm, có thể nói đạo lý gì được với loại người như Lưu Hoài Khang chứ? Anh ta lạnh lùng, tuyệt tình, bản thân cô chỉ là một món đồ chơi trong mắt anh ta mà thôi.
Còn chưa đi tới cửa, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói: "A a..."
Giọng nói này...
Khiết Ninh đột nhiên xoay người lại khiếp sợ nhìn chỗ phát ra giọng nói.
Trong tay Lưu Hoài Khang cầm điện thoại di động đang phát ra giọng nói khiến người ta sôi sục máu huyết kia.
Video gần như là góc nhìn của một người, đứng gần nhìn thì thấy là một người phụ nữ...
Người đàn ông giơ điện thoại về phía Khiết Ninh, ngón tay như có như không gõ nhẹ lên bàn, hời hợt nói: "Khiết Ninh, cô có thể đi, nhưng chỉ cần hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này thì những video này sẽ được phát lên mạng ngay lập tức."
"Lưu Hoài Khang, anh quá đáng lắm!"
Cô không thể tin được, Lưu Hoài Khang lại quay lại những chuyện này.
Video vẫn còn tiếp tục, Khiết Ninh đỏ mặt, nhào tới cướp điện thoại di động, luống cuống tay chân gần như điên cuồng xóa đi.
Lưu Hoài Khang dù bận vẫn ung dung nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Xóa đi, tôi còn lưu rất nhiều bản."
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Khiết Ninh giận không nhịn nổi, đập luôn điện thoại.
Cô vô cùng khí thế, nhưng chút khí thế đó như gió mát thổi qua không thấy hình bóng.
Ánh mắt Lưu Hoài Khang nhìn cô giống như nhìn con chim trong lồng, ngón tay thon dài đẩy bản hợp đồng đến trước mặt cô nói: "Ký tên đi."
Khiết Ninh cắn chặt môi, rất muốn băm vằm người đàn ông trước mặt này ra thành trăm mảnh. .
Một lúc lâu, cô cầm bút ký tên.
Lúc ký xong cô mới phát hiện, phía cuối của hợp đồng vẫn còn một điều khoản, rõ ràng không có liên quan gì tới người đại diện: "Đây là cái gì?"
Không chờ cô nhìn rõ, hợp đồng đã bị lấy đi, rơi vào tay Lưu Hoài Khang, anh nhìn chữ ký dưới cùng lộ ra vẻ mặt hài lòng, giọng nói trầm thấp vang vọng trong phòng làm việc: "Điều thứ một trăm hai mươi tám, bắt đầu từ bây giờ, bất cứ lịch trình nào của tôi, cô cũng phải đi cùng."
"Anh..."
Nhìn người đàn ông trước mặt này làm Khiết Ninh giận đến phát run, cô bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay, nhưng không cảm thấy đau đớn.
Thấy vẻ mặt căm hận của Khiết Ninh, tâm trạng Lưu Hoài Khang hơi phức tạp, giọng điệu chậm lại mấy phần: "Sau này mấy trường hợp kia đừng đi nữa."
Khiết Ninh cười hờ hững: "Trường hợp nào? Sao thế? Bên trong hợp đồng còn có điều khoản này nữa sao? Tôi đi đến đâu, ăn cơm uống rượu với ai cũng quy định bằng văn bản luôn à?"
"Sáng mai chín giờ cô đến Điền Hoan chọn kịch bản đi."
Lưu Hoài Khang hơi ngước mắt lên, ánh mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng: "Cho dù cô ra ngoài bán tiếng cười cả năm thì kịch bản nhận được cũng không nhiều bằng việc ngoan ngoãn nghe lời tôi đâu."
"Nếu tôi không nghe lời thì sao?"
"Cô có thể thử xem."
Khiết Ninh không những không giận mà còn cười: "Nếu tôi không nghe, cho dù tôi ra ngoài bán tiếng cười suốt năm anh cũng có cách khiến tôi không nhận được một kịch bản nào phải không?"
Trong không khí dường như tràn ngập mùi thuốc súng.
Đương lúc Lưu Hoài Khang sắp nhịn hết nổi thì Khiết Ninh bỗng cười lên, khóe miệng hiện lên vẻ khinh bỉ: "Cũng đã nói đến mức này rồi, anh Lưu, trong lòng tôi thực sự rất tò mò một chuyện, tôi muốn hỏi rõ ràng, tránh hiểu lầm về sau."
Hai tay cô chống lên bàn làm việc, hơn nghiêng nửa người về phía Lưu Hoài Khang, bóng cô đổ xuống bàn làm việc, nói: "Không phải anh yêu tôi rồi đấy chứ?"
Giọng nói của Khiết Ninh không lớn nhưng vẻ rất trêu ngươi. Mấy sợi tóc xoăn trước trán hơi bay bay theo từng nhịp nói của cô, rõ ràng là rơi trên mặt cô nhưng lại khiến lòng anh ngứa ngáy.
Một lúc lâu, cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, trên cằm truyền đến cơn đau tránh thoát không được, không đợi cô hồi tinh thần, đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông đã lướt qua trán cô, như có như không tiếp xúc với vành tai cô: "Nếu cô ám chỉ là cơ thể của cô thì tôi thừa nhận."
Sau khi giằng co mấy giây, Khiết Ninh buồn bực đẩy anh ra, xoa cằm của mình, xác nhận không sao mới nói: "Lời này của anh đã nói với bao nhiêu người phụ nữ rồi? Vợ chưa cưới của anh biết không?"