• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 41: TRANH THỦ LÒNG THƯƠNG CỦA MỌI NGƯỜI




CHƯƠNG 41: TRANH THỦ LÒNG THƯƠNG CỦA MỌI NGƯỜI

Đang nói chuyện, bỗng nhiên trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại di động, ánh mắt Khiết Ninh có chút ảm đạm.

Khiết Ninh bảo Tô Mẫn về Ảnh Thị Thành trước, mình nửa đường xuống xe chờ ở ven đường.

Trời nắng to, cô đem mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, buồn bực ngán ngẩm đá mấy cục đá ven đường, chờ trong chốc lát một chiếc xe con màu đen chậm rãi đứng lại ở trước mặt.

"Cô Khiết, lên xe đi."

Trần Nhạn đi xuống xe mở cửa xe giúp cô, hơi lạnh đập vào mặt làm giảm đi cảm giác nóng nực đang thiêu đốt.

Sau khi thấy người đàn ông ngồi trong xe, Khiết Ninh không tự chủ siết chặt dây túi đeo, cứng người một giây mới lên xe.

Vừa lên xe, Lưu Hoài Khang liền chất vấn: "Cô tìm Trần Nhạn ăn cơm sao? Bây giờ Trần Nhạn đang ở đây, cô muốn dẫn anh ta đi đâu ăn cơm?"

Khiết Ninh mặt không đổi sắc: "Không phải anh đang đi công tác sao?"

"Đây không phải là lý do để cô gây phiền toái cho tôi."

"Phiền phức còn không phải anh tìm cho tôi à?" Khiết Ninh quan sát tỉ mỉ sắc mặt Lưu Hoài Khang: "Tôi chỉ nói hai câu chọc giận anh không vui vậy mà anh lại chơi tôi đến mức đó sao?"

Lông mày Lưu Hoài Khang nhíu lại một chút: "Tôi đã sớm bảo cô ở đoàn làm phim an phận một chút."

"Thật sự là anh làm?" Sắc mặt Khiết Ninh lập tức thay đổi, tức giận nói: "Không phải tôi đã giải thích với anh từ trước rồi sao? Tôi và Thẩm Vân hoàn toàn không có gì, Lưu Hoài Khang!"

"Cô gọi tôi là cái gì?" Anh lạnh lùng nhìn cô một cái.

Được bao nuôi ba năm, cô luôn gọi anh là ngài Lưu hoặc Tổng giám đốc Lưu, cung kính có thừa, nhưng khoảng thời gian gần đây, không riêng hành vi cử chỉ của cô khác người mà xưng hô cũng rất miễn cưỡng.

Khiết Ninh cắn răng, giận dữ nhìn chằm chằm Lưu Hoài Khang: "Lưu Hoài Khang, không phải anh tên là Lưu Hoài Khang à? Đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Phong Hành mà lại đi làm loại chuyện hạ lưu này, không sợ bị bôi đen tung tin đồn nhảm... A..."

Khiết Ninh bị đau kêu lên một tiếng, cổ tay đã bị giữ chặt lại.

Ánh mắt Lưu Hoài Khang tối sầm lại: "Lúc trước tôi đối với cô quá nhân nhượng cho nên mới để cho cô được một tấc lại muốn tiến một thước phải không? Ai cho cô lá gan dám khoa tay múa chân với tôi như vậy?"

Khiết Ninh nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt nói: "Tính cách tôi vốn là không tốt như vậy đấy, nếu anh muốn nghe lời ngon ngọt thì vơ một nắm ở trường nghệ thuật cũng được một bó to, cần gì lãng phí thời gian với tôi."

"Cô là chưa thấy đao gác ở trên cổ nên không cảm thấy đau đúng không."

Ánh mắt Lưu Hoài Khang bỗng nhiên lạnh lẽo: "Bây giờ tôi cảm thấy lúc em trai cô nằm viện hôn mê bất tỉnh, tính cách của cô mới làm cho tôi dễ chịu."

"Anh muốn làm gì?"

"Để một người hôn mê bất tỉnh xuất viện thì khó, chứ để một người bình thường nằm viện thì lại rất đơn giản, Trần Nhạn, nghe rõ không vậy?"

"Lưu Hoài Khang!" Sắc mặt Khiết Ninh trắng bệch, đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của Lưu Hoài Khang, dường như cô đã nghiến nát hàm răng, cuối cùng nới lỏng sự giãy dụa của mình, ẩn nhẫn phun ra hai chữ: "Ngài Lưu..."

Lưu Hoài Khang không kiên nhẫn bỏ tay của cô ra, một lần nữa tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn về phía kính chắn gió thần sắc mười phần lãnh đạm: "Dừng xe."

Xe chậm rãi dừng lại ở một bên, chính là khu buôn bán phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố.

"Xuống xe."

Hai chữ lạnh lùng quanh quẩn ở trong xe.

Khiết Ninh siết chặt ngón tay khớp xương bị bóp đến mức trắng bệch, không nói hai lời liền xuống xe.

Trước đó cô tìm cơ hội nói chuyện với Lưu Hoài Khang nhưng chưa có cơ hội, giống như trước đây cô tìm những lời nói ngọt dỗ dành anh, không quan tâm chuyện đó anh có làm hay không đều nhờ anh giúp mình giải quyết vấn đề lần này, nhưng không biết vì sao, lần này lúc đối mặt anh cô lại không nhịn được nghĩ đến tất cả ấm ức mấy ngày này, cáu kỉnh lập tức liền lên tới, căn bản không nhịn được.

Buổi chiều nắng gắt như lửa, cô đứng ở ven đường mũ và khẩu trang che kín mít, rất nhanh trên trán mồ hôi vẫn túa ra đầm đìa nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh.

Vừa nghĩ tới Lưu Hoài Khang dùng an nguy của Khiết Thành để uy hiếp cô, muốn cô nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn giống như trước đây trong bụng của cô liền từng đợt sóng dời sông lấp biển, khó chịu không nói ra được.

Chiếc xe con đã đi rất xa khỏi nội thành, trong xe yên tĩnh quá mức.

Trần Nhạn nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, thận trọng nói: "Tổng giám đốc Lưu, sao ngài không giải thích với cô Khiết một chút? Chuyện kia không liên quan gì tới ngài chứ."

Trong gương, Lưu Hoài Khang vẫn là dáng vẻ âm trầm lạnh lùng như cũ: "Không cần thiết."

Trần Nhạn ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Một lát sau, chỗ ngồi phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Trần Nhạn, sắp xếp để hot search chìm xuống, xử lý sạch sẽ chuyện này."

"Vâng."

Trần Nhạn len lén nhìn qua gương chiếu hậu đánh giá Lưu Hoài Khang, nhìn thấy anh đang cau mày, càng nhìn càng không hiểu anh đang suy nghĩ gì.

Lên hot search đựơc hơn nửa ngày, Khiết Ninh mới nhận được điện thoại từ công ty nói chuyện hot search đã chìm xuống.

"Khiết Khiết, rốt cục hot search cũng đã chìm xuống, em đã nói công ty sẽ không bỏ mặc chúng ta mà, nghe nói là Tổng giám đốc Triệu đã đi công tác về."

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tô Mẫn, Khiết Ninh nằm lỳ ở trên giường thất thần.

Cái gì mà Tổng giám đốc Triệu đi công tác hay không đi công tác, căn bản chính là do Lưu Hoài Khang dùng thế lực của mình ép xuống, cho nên mới bố thí cho cô, giúp cô đem hot search ép xuống mà thôi, tự làm ra xong tự dẹp bỏ mà cô còn phải mang ơn.

"Khiết Khiết, sắc mặt chị không tốt lắm, nếu không chiều nay chị xin phép nghỉ đi, em đi báo với đạo diễn một tiếng, chị nghỉ ngơi một chút đi."

"Không cần, chị ngủ mười phút là được, mười phút nữa nhớ gọi chị, chiều nay phải chụp ảnh và thử trang phục."

Không biết nguyên nhân có phải do phơi nắng mặt trời lâu quá hay không, lúc giữa trưa khi vừa về đến nhà, Khiết Ninh đã cảm thấy hơi nặng đầu, người cũng cảm thấy lúc lạnh lúc nóng.

Sau khi Tô Mẫn đi, cô rất nhanh liền ngủ thiếp đi, đang lúc nửa tỉnh nửa mê dường như cảm thấy có người đang vỗ vào vai của mình, nhưng mí mắt của cô quá nặng, làm cách nào cũng không mở ra được, bên tai còn truyền đến tiếng khóc.

Giấc ngủ này phá lệ dài dằng dặc, lúc tỉnh lại trước mắt cô là một mảnh màu trắng lạnh lẽo: "Khiết Khiết, chị tỉnh rồi sao?"

Giọng nói bên tai khiến Khiết Ninh dần dần tỉnh táo lại, chống đỡ cánh tay bủn rủn từ trên giường ngồi dậy.

Tô Mẫn vội vàng cầm gối đầu nhét vào sau lưng cô, giữ tay cô lại, gấp giọng nói: "Chị đừng nhúc nhích, tay này đang cắm kim truyền nước!"

"Sao chị lại ở chỗ này?" Sắc mặt Khiết Ninh trắng bệch, tiếng nói cũng rất suy yếu.

"Bác sĩ nói chị bị cảm nắng" Tô Mẫn vẻ mặt tự trách, nhỏ giọng nói: "Là em không chăm sóc tốt cho chị, trời nắng nóng còn để chị vì chuyện tin tức mà ra ngoài chạy khắp nơi, em thật sự là quá vô dụng."

Khiết Ninh vỗ vỗ tay của cô ấy: "Không sao đâu, không phải đều giải quyết xong hết rồi sao?"

"Chuyện hot search thì đã giải quyết xong, nhưng fan hâm mộ của là đàn anh Thẩm vẫn không chịu buông tha, chút cảm tình trước đó tích lũy được bây giờ dường như đều bị mất sạch."

"Không sao đâu, từ từ đâu sẽ vào đó, chúng ta làm nghề này không sợ bị người khác bôi đen, chỉ sợ không có ai nhớ tới mình mà thôi."

Có lẽ lời an ủi của Khiết Ninh có hiệu quả, Tô Mẫn hít sâu một hơi liền nghiêm túc gật đầu, sau đó lại là dáng vẻ mười phần nhiệt tình.

Nhân thời gian buổi chiều truyền dịch, hai người đem lịch trình thời gian tới sắp xếp lại một chút, bởi vì bộ phim này Thẩm Vân là nam chính, thời gian nhiều nhất cũng chỉ còn lại nửa tháng, phần diễn của Khiết Ninh cũng kết thúc.

"Lần trước không phải em nói có mấy chương trình game show sao, sao giờ chỉ còn lại hai chương trình này thôi? Cũng chỉ là phỏng vấn bình thường."

"Chương trình khác đều bị chị Hạ Lâm lấy đi hết rồi."

"Hạ Lâm?"

Chân mày Khiết Ninh cau lại, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Bây giờ Hạ Lâm là quản lý của ai?"

Tô Mẫn uể oải thở dài: "Triệu Hồng Ngọc."

Cái ngày Khiết Ninh vui vẻ trở lại ở ngay trước mặt nhiều người như vậy Hạ Lâm lại đánh vào mặt cô một cái, thù này cô không muốn nhớ kỹ chỉ sợ cũng khó, nhưng cô lại không nghĩ tới Hạ Lâm lại vì Triệu Hồng Ngọc mà đến đoạt tài nguyên trong tay cô.

Người có lợi nhất khi toàn bộ chuyện này xảy ra với cô là ai, chính là Hạ Lâm.

Chuyện này Khiết Ninh ghi nhớ ở trong lòng, nhưng không đợi cô kịp đi xử lý, lớp này đã san bằng, một lớp khác lại nổi lên.

Xuất viện chưa được hai ngày, đột nhiên trên internet tràn ra tin tức cô nằm viện, ngay từ đầu đã thổi phồng lên, ngay cả ung thư cũng dám nói ra, sau đó lại có người đứng ra nói cô chỉ bị cảm nắng nên truyền dịch, vì vậy nổ ra một cuộc tranh cãi lớn, sau đó mọi người bắt đầu hùa theo nói cô giả vờ khổ sở để tranh thủ sự thương hại của mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK