CHƯƠNG 42: TÔI KÝ HỢP ĐỒNG NÀY
Đoàn làm phim Ảnh Thị Thành…
Ngồi chờ tới lượt quay phim, Thẩm Vân mở tin tức ra đọc, hỏi: "Khiết Ninh, gần đây cô gặp vận gì vậy? Ba ngày hai lượt lên trên hot search."
"Không phải gặp vận đen mà là người tới lúc xui xẻo thì uống nước cũng bị giắt răng."
Khiết Ninh trả lời qua loa một câu, lại tiếp tục cúi đầu đọc lời thoại của mình.
"Cô ngược lại là rất bình tĩnh, những lời mắng cô trên mạng kia cô không giải thích một chút sao?"
"Không trả lời chính là giải thích tốt nhất."
"Cô chỉ mạnh miệng thôi, tôi thấy cô căn bản là chưa nghĩ ra phải giải thích như thế nào thì có."
Bình thường Thẩm Vân hay nói mấy lời chêu chọc cô đã quen, hôm nay lại thấy cô mặt ủ mày chau, cũng là hiếm lạ: "Sẽ không phải cô thật sự bị chuyện này làm khó chứ?"
Khiết Ninh nhìn anh ta một cái: "Nếu thật sự bị làm khó anh có thể giúp tôi giải quyết à?"
"Làm sao? Muốn xin đàn anh như tôi chỉ bảo à?" Thẩm Vân xoa xoa tay, chuyển cái ghế xích lại gần chút: "Trường hợp có nhiều người đổ dồn vào chỉ trích cô như vậy chắc chắn là có người đứng sau cố ý muốn chỉnh cô, đầu tiên cô phải tìm ra là ai đang chỉnh cô, sau đó, trực tiếp giải quyết người đó, lần này sau khi sóng gió qua đi cô phải sớm chuẩn bị trước nếu có lần sau, cô nói cho tôi biết lần này là ai đang chỉnh cô."
"Nếu tôi biết tôi còn ở đây phiền lòng sao?"
"Vậy thì không có cách nào rồi."
"Nói vậy chả khác gì với không nói."
Khiết Ninh nghiêng đầu đi không thèm để ý tới anh ta, chuyện trước kia có lẽ là Lưu Hoài Khang làm vì trừng trị cô còn có thể, nhưng những chuyện ầm ĩ lần này căn bản so với phong cách làm việc của Lưu Hoài Khang khác một trời một vực, huống chi hiện tại Lưu Hoài Khang cũng không cần thiết phải làm khó cô.
Hạ Lâm, Triệu Hồng Ngọc...
Trong lòng sau khi đem hai cái tên này đọc đi đọc lại mấy lần, Khiết Ninh liền nghĩ đến một người, ngày đó ở nhà hàng có một người phụ nữ trung tuổi bảo cô rời khỏi Lưu Hoài Khang.
Phía sau Triệu Hồng Ngọc là nhà họ Cố, lại nghĩ tới nghĩ lui thêm một lát, có thể từ chỗ Lưu Hoài Khang đoạt tài nguyên của cô cũng chỉ có nhà họ Cố mới có thể làm được.
Lúc Trương Bội Bình nhận được điện thoại là đang ở thẩm mỹ viện.
Trên người quấn khăn tắm màu hồng, trên mặt đang đắp mặt nạ, cùng con gái Cố Thi Anh hai người nằm trên giường đang chăm sóc da mặt, nhân viên mát xa đang mát xa cho cả hai.
"Alo?"
"Bà Cố, là tôi."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ, Trương Bội Bình hơi cong lên khóe môi, kéo theo khóe miệng bà ta cũng giật giật theo, lộ ra mười phần đắc ý,
"Có việc gì thế? Cô Khiết."
"Thủ đoạn của bà tôi đã được thưởng thức, tối nay bà có rảnh không? Chuyện lần trước, chúng ta vẫn chưa trò chuyện xong."
"Được, tôi chọn địa điểm xong sẽ báo cho cô, hi vọng trước khi đến cô đã nghĩ kỹ đáp án tôi muốn."
Cúp điện thoại, Cố Thi Anh ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn mẹ cô ta một chút, uể oải: "Ai vậy? Tối nay mẹ muốn ra ngoài ăn cơm với ai à?"
"Không có gì, hẹn bạn bè thôi, lát nữa mẹ đi trước một chút."
Cố Thi Anh chưa từng xử lý những việc như thế này, Trương Bội Bình cũng không muốn cô ta biết được sẽ suy nghĩ nên dứt khoát không nói cho cô ta biết.
"Ồ, vậy tối nay chẳng phải con sẽ ăn tối một mình à?"
"Con đi tìm Hoài Khang đi, mấy ngày nay mẹ thấy con chưa gặp Hoài Khang rồi, mẹ cho con biết, con đừng tới cái quán bar rách nát kia nữa, ở đó thì làm được cái gì tử tế chứ, giữ chặt lấy Hoài Khang mới là chuyện quan trọng."
"Con mở quán bar cũng là chuyện đứng đắn mà, anh Hoài Khang cũng ủng hộ con, mẹ, mẹ đừng quan tâm tới chuyện này nữa, không phải mẹ muốn đi gặp bạn của mẹ sao, nhanh đi đi, đừng để bạn của mẹ chờ sốt ruột."
Cố Thi Anh không nhịn được thúc giục bà ta đi, Trương Bội Bình nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn con gái nhỏ ương bướng một chút, thay quần áo cầm túi xách rời đi.
Lần này bà ta chọn một chỗ, vẫn rất xa hoa như cũ.
Ở giữa nhà hàng lớn như vậy chỉ bày vài bàn đồ ăn tinh xảo không giống như là làm cho người ăn, không một ai động đũa.
Khiết Ninh khoan thai tới chậm, sau khi nói xin lỗi liền đi thẳng vào vấn đề: "Bản lĩnh của bà Cố tôi đã được thưởng thức, trước đây là tôi có mắt mà không biết núi Thái Sơn."
"Được rồi, đừng nói mấy lời khách sáo như vậy, hôm nay cô gọi cho tôi cuộc điện thoại này nói rõ hai ngày này cô cũng chịu đủ nhiều, nếu vẫn còn rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt giống như lần trước, sau này tôi làm việc cũng sẽ không hạ thủ lưu tình giống như lần này đâu."
Trương Bội Bình khinh bỉ cười một tiếng: "Bây giờ cô đã biết đắc tội với nhà họ Cố sẽ có hậu quả gì rồi chứ?"
"Xem như đã được lĩnh giáo."
"Đây là chi phiếu mười lăm tỉ, ký bản hợp đồng này xong rời khỏi Hoài Khang ngay, những chuyện này đều sẽ kết thúc."
Trợ lý nam đứng bên cạnh Trương Bội Bình đưa cho Khiết Ninh một bản hợp đồng và tờ chi phiếu.
"Mười lăm tỉ?"
Khiết Ninh trừng mắt nhìn, mặt có vẻ đùa cợt.
"Thì sao?"
Trương Bội Bình lập tức nhớ đến lần trước gặp mặt Khiết Ninh nói cái gì 'thanh toán theo giai đoạn', sắc mặt lập tức căng cứng.
"Không có gì" Lúc này Khiết Ninh vô cùng ngoan ngoãn: "Tôi ký hợp đồng này."
Khiết Ninh nhíu mày tiếp nhận bản hợp đồng, sau khi vội vã đem mấy điều khoản xem qua một lần liền trực tiếp lật đến trang cuối cùng tìm chỗ ký tên sảng khoái ký tên.
Có lẽ bởi vì cô ký tên quá mức sảng khoái, Trương Bội Bình ngược lại cảm thấy có chút bất an.
"Bà Cố, hợp đồng cũng đã ký, vậy tôi đi trước một chút."
Xách túi nhỏ bên cạnh lên, Khiết Ninh đi phá lệ thong dong giống như thật sự tới gặp một người bạn lớn tuổi, một chút bứt rứt bất an hoặc là uể oải, khó xử cũng không có.
"Thưa bà, cứ để cô ta đi như vậy sao?"
"Cô ta nhận tiền của tôi, có lưu lại chuyển khoản còn có cả bản hợp đồng này nữa, cho dù cô ta có nháo đến trước mặt Hoài Khang đi chăng nữa thì cũng có thể làm được gì? Đến lúc đó Hoài Khang cũng sẽ biết người phụ nữ này chỉ tham tiền mà thôi, cũng sẽ không còn để ý như vậy nữa."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt quyến rũ của Khiết Ninh, Trương Bội Bình vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Chuyện này thật sự có thể giải quyết nhẹ nhàng như vậy sao?
"..."
Đêm đã khuya, sau khi đi ra khỏi nhà hàng Khiết Ninh trực tiếp trở về nhà một chuyến, lại không nghĩ rằng Khiết Thành cũng chưa trở về.
Đồng hồ treo tường chỉ vào số mười, cô đẩy cửa đi ra ban công gọi điện thoại cho Khiết Thành.
Vừa kết nối, đầu kia liền truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Khiết Ninh trực tiếp sững sờ cho là mình gọi nhầm số, cúi đầu nhìn điện thoại.
"Này, chị..." Tiếng nhạc ồn ào ở đầu kia dần dần nhỏ đi, truyền đến giọng nói của Khiết Thành.
Khiết Ninh nhướng mày: "Đã trễ như thế này sao em vẫn chưa về nhà? Em đang ở chỗ nào? Sao lại ồn như vậy?"
"Chị, em đi sinh nhật bạn cùng lớp học bổ túc, không phải em đi chơi đua đòi với bạn đâu, lúc đến nơi em mới biết là quán bar còn đang lo không đi được đây, cũng may chị gọi điện thoại cho em em mới có cớ đi về."
"Ơ kìa? Chị cũng chưa nói gì mà!" Khiết Ninh khẽ cười một tiếng: "Tiểu Thành, em cũng là người lớn rồi đi bar chơi cũng không sao? Chơi đùa cùng bạn học chú ý an toàn là được."
Qua điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đau khổ của Khiết Thành: "Chị, thật sự em không thích ở nơi này, bây giờ em sẽ về ngay đây, em chào bọn họ một tiếng là được."
Sau khi điện thoại cúp máy, Khiết Ninh bất đắc dĩ cười một tiếng, ở trên ban công hóng gió rồi quay người trở về phòng.
Từ nhỏ Khiết Thành đã vô cùng nghe lời, nghe lời mẹ cũng nghe lời chị, ngoại trừ thành tích học tập không được tốt ra thì vẫn luôn là bé ngoan điển hình, nếu ở thời cổ đại tuyệt đối sẽ là một đứa con ngoan và một người em biết nghe lời.
Đoán chừng không đến nửa giờ nữa cậu cũng trở về đến nhà.
Một bên khác, Khiết Thành chật vật xuyên qua đám trai thanh gái lịch đang điên cuồng lắc lư trong sàn nhảy, đến ghế dài cùng bạn bè nói mình có việc phải về nhà.
"Khiết Thành, cậu làm như vậy có được hay không? Bây giờ cũng vừa mới bắt đầu, cậu trở về sớm như vậy làm gì?"
"Chị tôi trở về nên tôi cũng phải trở về."
"Chị thôi mà, cậu phóng tầm mắt nhìn chỗ này tất cả đều là chị hết, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Tôi thật sự phải trở về..."
"Không được không được, hôm nay là sinh nhật Đại Bản, cậu nói thế nào cũng không thể đi được."
"Đúng đấy, Khiết Thành, có phải là anh em hay không."
Đám bạn đi cùng không chịu dễ dàng thả người, đang lúc giằng co nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng loảng xoảng loảng xoảng, tiếng nhạc bỗng nhiên im bặt.
"Con mẹ nó cô làm gì vậy? Con điếm kia?"