CHƯƠNG 31: THỬ CHÚT XEM SAO
“Anh ta nói dối, nếu là thật thì sao?”
Trương Bội Bình cau mày, một lúc lâu sau, bà ôm vai con gái, một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt, buồn rầu nói: “Mẹ sẽ không cho phép chuyện đó thành sự thật đâu.”
Có Trương Bội Bình an ủi, Cố Thi Anh dần dần bình tĩnh lại.
Người giúp việc đang thu dọn mảnh bừa bộn trong phòng khách.
“Mẹ, con nhất định phải gả cho anh Hoài Khang à? Không thể khác được sao?”
Cố Thi Anh đã lớn, nhưng vẫn giống như một đứa trẻ, yếu đuối dựa vào lòng Trương Bội Bình, cực kỳ bướng bỉnh nói: “Mọi người đều cảm thấy anh ta tốt, nhưng mà con chẳng thấy thế tí nào.”
“Nhóc con vô tâm này.” Trương Bội Bình nhéo nhẹ chóp mũi con gái đang nằm trong lòng: "Hoài Khang ở bên con từ nhỏ, con nói gì nó cũng nghe, con nói vậy, Hoài Khang tức giận là đúng.”
“Chính anh ta cũng có người phụ nữ khác ở bên ngoài, như vậy mà là tốt với con sao?”
“Con thì biết cái gì?” Trương Bội Bình xoa đầu con gái: "Đàn ông ra ngoài lập nghiệp, ít nhiều cũng sẽ phải giao lưu với phụ nữ, chỉ cần con có đủ bản lĩnh khiến anh ta muốn về nhà, đám mèo mả gà đồng bên ngoài vĩnh viễn không xứng được lộ mặt, con còn có ba con làm hậu thuẫn, còn có nhà ngoại nữa, con sợ cái gì chứ?”
“Không phải là con sợ.” Cố Thi Anh vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc nào ba mẹ cũng bênh Lưu Hoài Khang, cô mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời muốn nói, lười trình bày: “Dù sao thì anh ta đang tức giận, con cũng không có cách nào.”
“Dỗ dành một chút là được, đúng lúc ba con có một người bạn khai trương nhà hàng ở Yến Kinh, cuối tuần này con hẹn Hoài Khang đi ăn cơm đi.”
“Con không hẹn, muốn hẹn thì ba mẹ tự hẹn đi.”
“Con nhóc này!” Trương Bội Bình nhìn con gái ngang bướng, nói gì cũng không nghe, trong lòng hận rèn sắt không thành thép, nói gắt lên: “Mẹ với ba con không đi, cuối tuần này con nhất định phải làm lành với Hoài Khang, mẹ nói cho con hay, nếu con muốn tìm một nhà chồng môn đăng hộ đối, trừ Hoài Khang ra con có ai tốt hơn không?”
Cố Thi Anh nghe mấy câu này nhiều nhàm tai rồi, đúng lúc màn hình di động sáng lên, có bạn nhắn tin tới, cô nhanh chóng bò dậy, nói có lệ: “Vâng vâng vâng, con đi là được chứ gì? Chỉ là mời anh Hoài Khang ăn một bữa cơm thôi, có gì khó đâu, mẹ đừng lải nhải nữa.”
“Muộn thế này rồi con còn đi đâu?”
Cố Thi Anh lê dép ra cửa, vừa đổi giày vừa gào lên trả lời: “Quán bar mà anh Hoài Khang chuẩn bị cho con đã xong, con với đám bạn đi kiểm tra thành quả một tí.”
“Đã mấy giờ rồi, mai đi không được sao?”
“Con đã hẹn bạn rồi, bye bye~” Cố Thi Anh chu miệng làm nũng, trước khi đi còn tặng Trương Bội Bình một cái hôn gió: "Moah, mami ngủ ngon nha.”
Nhìn bóng dáng tung tăng của con gái, Trương Bội Bình vừa thương vừa thấy con mình không biết phấn đấu, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.
Bây giờ bà nghĩ lại có phải mình nuông chiều con gái quá hay không thì cũng muộn rồi, nếu con bé thực sự để bụng chuyện Lưu Hoài Khang có phụ nữ bên ngoài thì xem ra, con bé cố tình làm trò gây chuyện trước mặt Lưu Hoài Khang để có lí do kéo dài việc đính hôn.
Đã nhiều năm rồi, quay đi quay lại cũng chỉ có kịch bản này. Cố Thi Anh không hiểu chuyện, bà làm mẹ lại không thể không suy nghĩ cho con gái mình.
Trương Bội Bình quay lại phòng khách, gọi điện thoại.
“Đi tra một chút, tra xem có phải bên cạnh Lưu Hoài Khang có người phụ nữ nào hay không, đang làm gì, địa vị thế nào, điều tra càng tỉ mỉ càng tốt.”
“...”
Sáng hôm sau, Khiết Ninh mang hành lý chính thức tiến vào đoàn phim.
Tô Mẫn chờ cô ở cửa khách sạn, chủ động xách hành lý: “Chị Ninh, em đã chuẩn bị phòng xong rồi, chị ở sảnh nghỉ ngơi một lát, em mang hành lý lên phòng giúp chị, lát nữa tới đoàn phim luôn.”
“Sao vội thế? Không phải đạo diễn cho chị nghỉ phép nửa ngày à?”
“Vốn dĩ là như thế, nhưng chị phải quay bù những cảnh trước đó nên tối qua em đã xin phép đạo diễn, coi như chúng ta tặng lại thời gian buổi sáng cho bọn họ để quay bù.”
“Hả?” Tâm tình Khiết Ninh hơi phức tạp: "Tặng?”
Chưa thấy người quản lý nhà ai lại nhiệt tình xin được tặng thời gian cho đoàn phim như vậy, cho dù cần quay bù cảnh trước đó thì sau này quay gấp lên là được, nhưng thấy dáng vẻ hứng khởi của Tô Mẫn, cô không nỡ đả kích thêm.
Coi như là tặng cái tình cho đoàn phim đi.
Lúc Tô Mẫn đem hành lý lên phòng, Khiết Ninh tranh thủ vào WC.
Cô vừa vào WC liền nghe thấy có người đang gọi điện thoại bên trong.
Dù biết không nên nghe trộm, nhưng giọng nói này rất quen tai, giọng điệu nũng nịu làm Khiết Ninh nổi da gà, đây là Triệu Hồng Ngọc trước giờ vẫn luôn ra vẻ thanh cao đây sao?
“Nhưng người ta không nuốt được cục tức này, đêm qua anh đã đồng ý với em rồi, giờ lại đổi ý, xấu quá đi.”
“...”
“Em ứ biết đâu, cô ta cướp vai của em thì phải trả giá đắt, chẳng phải anh làm PR trên mạng sao, nhất định có nhiều tài khoản giả, để bọn họ phơi bày chuyện cô ta được bao nuôi nên ỷ thế hiếp người mà cướp vai em là được.”
Dùng tài khoản giả phơi bày chuyện cô bị bao nuôi?
Khiết Ninh cau mày, thật độc ác.
Bởi vì đổi vai nữ chính giữa chừng nên hơn nửa phần phim đã quay xong không dùng được nữa, các diễn viên khác cũng phải quay bù lại với Khiết Ninh.
Vốn dĩ mọi người có hơi khó chịu, may là con người Khiết Ninh rộng rãi, hào phóng, không vì mình diễn vai chính mà kiêu căng, thỉnh thoảng còn mời đoàn phim ăn cơm, hơn nữa kỹ thuật diễn của cô rõ như ban ngày, lâu dần cũng xóa đi mâu thuẫn của mọi người trong đoàn.
Tối hôm nay, sau khi đoàn phim kết thúc công việc, Khiết Ninh lại mời mọi người trong đoàn ăn khuya tại một quán ăn đêm trong khu trường quay.
“Ông chủ, thêm mười xiên thận nữa.”
Tiếng ông chủ vang dội lẫn trong tiếng cười đùa trêu chọc của đoàn phim: “Có ngay.”
Người gọi món đó là Thẩm Vũ Kiên, nam chính của đoàn phim, ra mắt đã mấy năm, rất nổi tiếng, cũng được coi là một trong những diễn viên nổi tiếng nhất bây giờ, nhưng anh không hề kiêu ngạo, còn rất hài hước, rất được các cô gái yêu thích.
Khiết Ninh cũng là người phóng khoáng, gì cũng dám chơi, vì vậy cho dù cách nhau nhiều tuổi hai người vẫn rất hợp, cô lập tức trêu chọc: “Thẩm Vũ Kiên, dù sao cậu cũng là một diễn viên nổi tiếng, muốn ăn thận cũng phải khiêm tốn chút, đừng có để phòng viên tóm được, mai bị lên hot search lại xấu mặt.”
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Vũ Kiên nheo lại, sửa lời: “Khiết Ninh, tôi lớn hơn cô mười tuổi đấy, không gọi thầy thì thôi, ít ra phải gọi một tiếng ‘anh’ chứ hả!”
Khiết Ninh cắn một miếng cánh gà, không thèm để ý: “Tôi gọi cậu một tiếng thầy Thẩm, anh dám trả lời không?”
“Có gì mà không dám? Tôi vẫn gánh được chức thầy đấy, hôm đầu tiên cô vào đoàn, chẳng là tôi hướng dẫn cô còn gì.”
“Tôi cảm ơn thầy, nhờ thầy hướng dẫn mà tôi suýt đâm đầu vào máy quay phim đấy.”
Nhắc đến chuyện nam nữ chính lần đầu tiên diễn cùng nhau, đám người hóng chuyện ở bên cạnh đều bật cười, mồm năm miệng mười thi nhau kể lại tình cảnh khôi hài ngày hôm đấy.
“Thật ra anh Thẩm của chúng ta có tuyệt kỹ, tối nay cô Khiết học anh ấy một chút.”
“Tuyệt kỹ gì?” Khiết Ninh không hiểu lắm.
Anh trai ở tổ hậu cần mở đầu câu chuyện cười: “Diễn cảnh hôn đó, anh Thẩm diễn cảnh hôn rất tốt, hai hôm trước còn lên hot search đấy, là bộ phim dân quốc đang nổi mấy hôm nay.”
Anh ta vừa nói xong, Khiết Ninh còn chưa nói gì, Tô Mẫn ngồi cạnh đã sáng mắt lên: “Đúng đấy, ngày mai phải quay cảnh hôn, chị Ninh, hay là hai người tìm cảm giác từ hôm nay luôn đi?”
Khiết Ninh suýt phun hết nước trong miệng ra.
Thẩm Vũ Kiên cười hài hước: “Quản lý của cô đang kiếm phúc lợi cho cô đấy, trước giờ những cô gái quay, chụp với tôi đều là diễn viên hàng đầu cả.”
“Hứ, thôi đi.” Khiết Ninh lườm anh một cái: "Phúc lợi gì chứ? Anh quay cùng tôi chính là phúc lợi của anh thì có?”
Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, dưới chân Khiết Ninh lăn lóc cả chục vỏ chai bia, cô uống đã ngà ngà say, nói chuyện cũng không giữ kẽ nữa, hô luôn: “Nào, thử chút xem nào.”